Chương 273
Nếu cứ như vậy, không chỉ mạng sống ông ta được kéo dài, mà trên dưới nhà họ Trương cùng tập đoàn Thiên Dương không còn lâm nguy!
Không nói nhiều lời, Trương Thiên Dương nhét hết mấy túi quần áo vào cốp chiếc Cadillac.
Miêu Tiểu Thanh thấy Trần Đức đã đồng ý thì cũng không tiện từ chối nữa, huống hồ những món đồ này, cô thật sự rất thích.
Trần Đức nói: “Tiểu Thanh, cậu với bác trai lên xe đi, tôi có việc muốn nói với ông ta”.
“Được”.
Miêu Tiểu Thanh gật đầu, ngồi vào trong xe, Miêu Triều Hải cũng rời khỏi, xe của ông vẫn còn đang ở bãi giữ xe của khách sạn.
“Trương Thiên Dương, thời gian của ông còn hai ngày nữa, chúng ta xem như có duyên với nhau, tôi sẽ giúp ông chữa bệnh, ông không cần phải đeo bám tôi mãi như vậy”.
“Vâng”, Trương Thiên Dương vội gật đầu.
“Ừm, đừng gọi tôi là Hoang gia, tôi chưa già đến thế”, Trần Đức luôn nghĩ cái tên này rất hợm hĩnh, ngoài một số ít người gọi anh như vậy, còn lại anh đều nghe rất chướng tai.
“Vâng, cậu Trần, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời của cậu!”
Lúc này, khi Trương Thiên Dương đối mặt với Trần Đức, không biết sao trong lòng luôn có cảm giác run rẩy.
Loại cảm giác này chỉ có ba mươi năm trước, khi ông ta còn là một cậu nhóc mới ra đời, lần đầu tiên lên thành phố mới có loại cảm giác như này.
Khi đó, toàn là nỗi sợ hãi về thành phố, về tương lai.
Nhưng lần này.
Lại là đối với Trần Bát Hoang!
“Ừ, như vậy đi”.
Trần Đức không có nhiều điều để nói với Trương Thiên Dương, điều quan trọng nhất là bảo ông ta đừng bám riết lấy anh.
“Cậu Trần!”, Trương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng, lo lắng hỏi: “Cậu có thể để lại thông tin liên lạc được không?”
Chính vì không có thông tin liên lạc nên mới dẫn đến việc tìm được tin tức của Trần Đức lâu như vậy.
Phải biết rằng, thế lực của nhà họ Trương cực kỳ lớn!
Ngay khi mệnh lệnh được truyền xuống, toàn bộ gia tộc, tập đoàn, mạng lưới tình báo và tất cả quan hệ liên quan đến Trương Thiên Dương sẽ bắt đầu hoạt động ngay lập tức.
Trước đây, khi tìm người, Trương Thiên Dương cảm thấy đợi một hai ngày cũng chả sao cả.
Nhưng lần này, ông ta thực sự hiểu ý nghĩa của câu một giây bằng một năm!
Ông ta không muốn mất liên lạc với Trần Bát Hoang một lần nữa!
“Được”.
Trần Đức sao cũng được, hai người lưu lại số điện thoại của nhau.
“Cậu và Sửu gia có ơn cứu mạng tôi. Sau này có việc gì cần sai khiến, xin cậu cứ phân phó!”, Trương Thiên Dương thận trọng nói: “Chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Được”.
Trần Đức nói một tiếng đồng ý, không nói gì thêm nữa, lên xe của Miêu Tiểu Thanh rồi rời đi.