Bát Gia Tái Thế

Chương 265




Chương 265

Quan trọng nhất là Trương Hân Nhiên còn không tiếc tính mạng để bảo vệ!

Suy nghĩ sau này sẽ tìm Trần Đức báo thù của bọn họ bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.

Trương Hân Nhiên, địa vị của cô còn cao hơn cả Diệp Phàm!

Bầu không khí lại yên lặng như mọi khi, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở cực kỳ nặng nhọc.

Diệp Thế Long chĩa súng về phía Trương Hân Nhiên, mắt ông ta hơi nheo lại, nghiến răng nói:

“Hân Nhiên, cháu nhìn Diệp Phàm mà xem, nó đã thành thế nào rồi?”

“Nó bị tàn phế rồi, tàn phế rồi, cháu biết không?”

“Cháu biết”.

Trương Hân Nhiên bình tĩnh đáp, vì có cầu nối là Diệp Thế Long, cô và Diệp Phàm cũng có chào hỏi qua lại vài lần.

Với sự kiêu ngạo của hắn ta, tính tình chẳng khác gì Trương Tử Đằng, nhìn thấy chuyện này xảy ra, cô không hề kinh ngạc!

Cho dù không có Trần Bát Hoang thì còn có Trần Cửu Hoang, Trần Thập Hoang…

“Nhưng…Trần Bát Hoang…tính mạng của Hoang gia, cháu nhất định phải bảo vệ!”, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Hân Nhiên đanh lại, ánh mắt kiên định, không hề có ý thương lượng.

Hoang gia?

Lại là Hoang gia?

Trong mắt Miêu Triều Hải và Miêu Tiểu Thanh đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hôm nay, đây là người thứ hai gọi Trần Đức như vậy.

Hơn nữa, có vẻ như lai lịch của Trương Hân Nhiên không tầm thường chút nào.

Khi Miêu Tiểu Thanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp, dũng cảm, mặc đồ hàng hiệu nổi tiếng còn có khí chất cao quý như Trương Hân Nhiên, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.

Cao Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác, ai nấy cũng đều liếc mắt nhìn nhau, im lặng không nói, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trong đáy mắt Diệp Thế Long lóe lên những tia sáng.

Ông ta thực sự rất muốn bắn!

Nhưng…

Trương Hân Nhiên là con gái của Trương Thiên Dương!

Là con gái của đại ca ông ta!

Cả đời này, ông ta không phục bất cứ ai, chỉ phục mỗi Trương Thiên Dương, chính Trương Thiên Dương đã cho ông ta tất cả những thứ như ngày hôm nay.

Có nói đại ca ông ta có ơn tri ngộ và ơn khiến ông ta sống lại cũng không hề khoa trương.

Ông ta không muốn Trương Hân Nhiên bị thương: “Cho chú một lý do!”

“Hoang gia!”

Trương Hân Nhiên đang định nói thì một tiếng hét đột ngột vang lên ở phía cửa, sau đó bọn họ nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang vội vã chạy vào.

Vì quá kích động và chạy quá nhanh nên ông ta đã bị ngã.

Phía sau, một người trạc tuổi ông ta bước nhanh đến đỡ ông ta dậy: “Anh Dương, anh có sao không?”

“Không sao, tôi không sao”.

Trương Thiên Dương đứng dậy, trên người đã dính đầy vết máu dưới mặt đất, nhưng ông ta không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.