Bát Gia Tái Thế

Chương 247




Chương 247

Hắn hoàn toàn không ngờ, một thằng quê mùa cục mịch lại dám ra tay với Diệp Phàm! Ngay lúc bảo vệ còn chưa kịp đến nơi, hắn đã điên cuồng vác một băng ghế lao vào Trần Đức.

“Ranh con, đi chết đi!”

“Rầm!”

Băng ghế đập xuống đất.

Nhưng Trần Đức vẫn đứng trơ trơ.

Còn Cao Lâm ngồi bệt dưới đất.

Không ai thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Tao nói rồi, đã bảo chúng mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thanh”, Trần Đức lặp lại yêu cầu vừa rồi một lần nữa.

“Ranh con, tốt nhất là mày buông cậu chủ Diệp ra”, Hồ Minh Đào xông ra trợn mắt nhìn Trần Đức: “Nếu cậu chủ Diệp có chuyện gì, mày chết chắc!”

“Đúng đó!”

“Anh Trần à, đánh nhau giỏi thì đã sao chứ, nơi này là địa bàn của tập đoàn Thiên Dương, cũng là địa bàn của Cao Lâm, nếu anh không thả cậu chủ Diệp ra, anh sẽ không thể nào rời khỏi đây đâu”, Trần Lập vốn kiệm lời cũng lên tiếng, giọng điệu khá mềm mỏng.

Lúc này, Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Tô Sinh Hải, ai nấy đều đứng ra yêu cầu Trần Đức thả người.

Trong khách sạn.

Mười mấy bảo vệ cuối cùng cũng tập họp đủ.

“Giết nó, nhanh lên, giết thằng ranh này cho tao!”, Cao Lâm gào thét, hắn chỉ sợ nếu chậm trễ một chút nữa, sẽ còn xảy ra chuyện kinh khủng hơn.

“Rắc!”

Hắn vừa dứt lời, tiếng xương gãy vụn va đập vào nhau lại vang lên.

“Á á á!”

Diệp Phàm hét lên thảm thiết, nước mắt giàn giụa, cơn đau do khớp xương gãy nát nhấn chìm hắn vào hố sâu địa ngục.

“Dừng tay, dừng tay á á á!”, Diệp Phàm thét lên khàn cả giọng, gồng hết sức ngăn đám bảo vệ đang định xông lên.

Đám bảo vệ lập tức chùn bước.

“Cậu chủ Diệp, anh sao rồi?”, Cao Lâm run rẩy quỳ lết dưới đất, hoảng loạn hỏi.

Diệp Phàm gặp nạn ngay tại địa bàn của hắn, từ nay về sau, tương lai của hắn mờ mịt không thể đoán định, hắn khóc nấc lên, chỉ hận không thể chịu tội thay Diệp Phàm.

Mọi người chung quanh nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, mí mắt cũng run rẩy theo.

Cánh tay kia đang nằm oặt dưới chân Trần Đức, đã biến dạng không còn phục hồi được nữa!

Đừng nói là Diệp Phàm, ngay cả những người đứng nhìn cũng cảm thấy đau nhói.

“Quỳ xuống, quỳ xuống hết đi!”, giọng nói của Diệp Phàm đau đớn cùng cục.

Hắn ân hận!

Ân hận vì sao mình lại đứng gần Trần Đức như thế!

Nếu đứng xa một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi đến đâu, hắn đều là tâm điểm chú ý, được người khác ngưỡng mộ, tôn sùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.