Chương 245
“Oắt con này là ai vậy, nhìn cũng đâu giống thằng điên thằng khùng gì đâu ta, sao lại dám nói chuyện kiểu đó với Diệp Phàm?”
“Phải đó, không tự lượng sức gì hết”.
Những người chung quanh xôn xao nhạo báng.
Lúc đầu, xuất phát từ tâm lý vốn có, bọn họ còn có chút thông cảm với kẻ yếu, cho rằng đám Diệp Phàm hơi quá đáng.
Thế nhưng bây giờ, xem ra thằng nhóc này chán sống thật rồi!
Hắn dám nói như vậy, nếu bị Diệp Phàm nện cho tàn phế cũng không ai thấy quá đáng cả.
Ngông cuồng quá mà, ngạo mạn quá mà!
Kẻ ngạo mạn chính là đồ ngu!
Trong lúc mọi người mỉa mai cười cợt.
Đột nhiên.
Trần Đức lắc mình!
Bỗng nhiên động thủ!
Túm lấy áo Diệp Phàm.
Túm thật chặt.
Diệp Phàm với trọng lượng gần 70kg cứ thế bị anh tóm gọn, nâng lên, ném xuống đất.
“Rầm!”
Âm thanh chấn động đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt.
Tiếng xôn xao bốn phía.
Cùng với tiếng cười nhạo của đám Cao Lâm, Trần Lập, Khương Sơ Nhiên,… lập tức ngừng bặt.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Im lặng một cách chết chóc!
Nghe được cả tiếng kim rơi!
Ai nấy trố mắt nhìn, mồm ngoác ra, lưỡi đơ cứng.
Trần Đức nhìn xuống từ trên cao, sắc mặt không chút gợn sóng, lạnh lùng nói:
“Hết ba giây rồi”.
Lời vừa nói xong.
Chân Trần Đức liền giơ lên.
Nhẹ nhàng hạ xuống.
Nghiền nát cánh tay Diệp Phàm.
“Rắcccc!”
Nhất thời.
Tiếng xương gãy vụn đáng sợ vang lên.
Cánh tay Diệp Phàm biến dạng!