Bát Gia Tái Thế

Chương 244




Chương 244

Mà bố hắn ta lại còn là lãnh đạo cấp cao nữa chứ!

Thú vị đấy!

Càng lúc càng thú vị!

Nếu anh đoán không nhầm, lúc này có khi Trương Thiên Dương đang lật tung cả trái đất này lên để tìm anh!

Nếu Trương Thiên Dương biết người của tập đoàn mình đang làm khó anh thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Thấy Trần Đức im lặng, chân mày thoáng run rẩy.

Diệp Phàm cho rằng anh đang sợ hãi.

Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười lãnh đạm.

Quả nhiên.

Tập đoàn Thiên Dương cùng với tên của bố hắn chưa bao giờ làm hắn thất vọng.

“Xem ra mày cũng từng nghe qua rồi nhỉ, tao còn tưởng thứ quê mùa nông cạn như mày chưa từng biết tới tập đoàn Thiên Dương cơ đấy”.

“Quỳ xuống cho tao, dập đầu 100 cái, chia tay con bồ mày, van xin tao tha cho, biết đâu tao vui sẽ tha cái mạng chó má của mày”.

Giọng điệu của Diệp Phàm rất ngông cuồng, hắn liếc qua Miêu Tiểu Thanh.

Hắn muốn cho con nhỏ này biết.

Chỉ có hắn, Diệp Phàm.

Mới là con đường sáng sủa cho nó!

Còn thằng ranh này, đứng trước mặt hắn chỉ là một con chó, không hơn!

Một con chó run rẩy sợ hãi!

“Quỳ xuống!”

Ánh mắt của Trần Đức tối đen như mực, trước sau vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng nếu chỉ nhìn phớt qua thì vẫn là vẻ hờ hững vốn dĩ.

Anh móc chai rượu ra, nhàn nhã nốc một ngụm.

“Mày à? Mày cũng có tư cách bắt tao quỳ?”

“Diệp Phàm chứ gì? Tao cho mày ba giây, mày và đám đồng bọn của mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thanh cho tao”.

“Nếu không, hậu quả tự chịu”.

“Phụt…”

Trần Đức vừa dứt lời, Cao Lâm đột nhiên cười phá lên, hình như nhịn hết nổi nữa.

“Ha ha ha ha ha…”

Cao Lâm ôm bụng cười, cười vẹo cả lưng, cười mà nước mắt sống túa ra đầy mặt: “Các cậu nghe gì không? Thằng nhà quê này bắt bọn mình quỳ kìa! Ha ha ha”.

“Ha ha ha, tôi chưa từng thấy đứa nào không biết trời cao đất dày như vậy luôn á”.

Trần Lập, Tô Sinh Hải, Hồ Minh Đào, Khương Sơ Nhiên cũng cười rộ lên theo, trong mắt bọn họ, Trần Đức đúng là đang tấu hề.

Ngay cả Diệp Phàm cũng nở nụ cười ngán ngẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.