Bát Gia Tái Thế

Chương 242




Chương 242

Miêu Triều Hải sững sờ tại chỗ.

Hai mắt trợn tròn.

Bởi vì những việc Miêu Tiểu Thanh vừa nói, ông hoàn toàn không hay biết.

Đến tận bây giờ, Miêu Triều Hải vẫn tưởng Cao Hiểu Nguyệt thực sự coi Miêu Tiểu Thanh như con gái mình, mặc dù cũng có những lúc quá đáng, nhưng đều là vì suy nghĩ cho con bé.

Chỉ là muốn cô được gả vào một gia đình có điều kiện tốt, sống cuộc sống an nhàn sung túc.

“Im mồm!”

Cao Hiểu Nguyệt nghe xong, mặt đỏ rần lên, việc này mà bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người như vậy, từ giờ về sau bà ta còn ngẩng mặt nhìn ai được: “Miêu Triều Hải, anh nhìn đi, anh nhìn cái thứ mà anh và người đàn bà đã chết kia đẻ ra đi!”

“Mày chỉ là đứa con gái hèn mọn, cho mày theo cậu chủ Diệp là phúc mười đời của mày rồi! Mày đi theo thằng khố rách áo ôm này, bộ không thấy hèn hạ như nó sao hả?”

“Cô câm mồm!”

Sắc mặt Miêu Triều Hải sa sầm, lòng nặng như đeo đá.

Đúng,

Ông yêu người đàn bà này, đó là sự thật.

Nhưng mà, người vợ đã chết, cùng với con gái của ông luôn luôn có địa vị vô cùng cao, vô cùng trang trọng trong lòng ông!

Ông không cho phép bất cứ ai sỉ nhục họ!

“Từ nay trở đi, hai người chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”, Miêu Triều Hải trầm giọng, hạ quyết định quan trọng nhất.

“Ha ha ha, không còn quan hệ thì thôi, có cái quái gì hơn người đâu, so với cậu chủ Diệp, anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng, cũng như con gái anh vậy, rặt một phường vô tích sự, hạ tiện như nhau!”

Diệp Phàm đang ở ngay trước mặt, Cao Hiểu Nguyệt dứt khoát đá Miêu Triều Hải, xun xoe vuốt đuôi Diệp Phàm.

“Cậu chủ Diệp là người giàu sang phú quý, các người chẳng qua chỉ là dân đen, lấy tư cách gì mà làm nghịch ý cậu ấy?”

“Cậu chủ Diệp…”

Giây trước bà ta còn chửi mắng Miêu Triều Hải không ra gì, giây sau đã thơn thớt nói cười với Diệp Phàm:

“Bọn họ là bọn họ, tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, thằng kiết xác kia cậu muốn xử nó thế nào thì xử”.

Bà ta vừa nói vừa toan vươn tay ra khoác tay Diệp Phàm.

Nhưng bà ta còn chưa kịp chạm vào, Diệp Phàm đã rít lên hai chữ: “Cút ngay!”

Giọng điệu rất lạnh lùng, thản nhiên, không chút dao động.

Cao Hiểu Nguyệt sửng sốt, xấu hổ khựng lại tại chỗ, không dám tiến lên: “Cậu chủ Diệp à, sau này tôi là người của cậu rồi, cậu muốn sai bảo thế nào, tôi cũng…”

“Đồ vô liêm sỉ!”, Miêu Triều Hải vô cùng tức giận, nhưng không làm gì được, đây là địa bàn của Diệp Phàm, ông không dám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.