Chương 241
Đặc biệt có vài người phụ nữ không ngại nhìn Miêu Tiểu Thanh như nhìn một kẻ đần độn.
Đúng là tuổi trẻ nông nổi~
Chỉ biết mù quáng khăng khăng một mái nhà tranh hai trái tim vàng.
Thêm vài tuổi nữa thôi là biết ngay, tất cả chỉ là giả dối, hão huyền, tình yêu gì chứ, có vượt qua được cơm áo gạo tiền không?
Chỉ có tiền tài, quyền lợi, thế lực mới là thực tế!
Nếu đi theo Diệp Phàm thì muốn gì được nấy, cuộc sống tất nhiên tốt hơn đi theo tên nghèo rớt kia bao nhiêu lần!
Bọn họ đều cho rằng Miêu Tiểu Thanh bị bỏ bùa, đần độn, không thì cũng là tuổi trẻ bồng bột, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời.
“Giỏi lắm, Miêu Triều Hải, anh coi đó, con gái của anh đó, em chỉ muốn điều tốt cho nó, vậy mà nó không hề cảm kích. Em đúng là có mắt như mù, nuôi không nó hơn mười năm nay, cuối cùng nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!”
Cao Hiểu Nguyệt giận điên lên, cơ hội ngàn năm có một ngay trước mắt, thế mà, chết tiệt, không biết trân trọng.
Nếu Diệp Phàm có ý với bà ta, bà ta sẵn sàng ly hôn với Miêu Triều Hải ngay lập tức!
“Tiểu Thanh…”
“Ba, ba đừng nói gì hết, con đã quyết định rồi”, Miêu Tiểu Thanh hoàn toàn kiên định với lập trường của mình, không hề quan tâm những ánh mắt chung quanh.
Lăn lộn trong thương trường mười năm, sao cô lại không biết sức hấp dẫn của tiền và quyền?
Nhưng cô không thể làm như vậy!
Cô có lương tri!
Cô không thể hủy hoại Trần Đức được!
Cô ngừng lại một chút, nhìn về phía Cao Hiểu Nguyệt:
“Bà luôn miệng nói là vì muốn cho tôi được tốt đẹp, nhưng một lòng muốn gả tôi cho người có tiền, lợi dụng cơ hội này để hưởng thụ sự giàu có như bà muốn”.
“Ngày xưa khi bà lấy bố tôi, chẳng phải vì coi trọng địa vị của bố trong công ty sao? Còn nhẫn tâm bỏ rơi người chồng trước của bà”.
“Cái gì mà vì tốt cho tôi? Nếu thật sự vì tôi thì hồi tôi tốt nghiệp cấp hai, bà đã không xúi bố bắt tôi nghỉ học!”
“Nếu thật sự vì tôi, bà sẽ không ngăn cản tôi học lên cấp ba, thay vào đó bà nhốt tôi trong nhà!”
“Nếu thật sự vì tôi, bà càng không tống tôi đến vũ trường làm gái nhảy sau giờ làm việc!”
“Mẹ kiếp, càng không ép tôi tiếp cận một gã nhà giàu, sau đó bỏ thuốc vào nước uống của tôi!”
“Cao Hiểu Nguyệt, tôi gọi bà là mẹ, thế nhưng có bao giờ bà coi tôi là con gái bà chưa?”
“Bà muốn danh muốn lợi, chỉ coi tôi như quân cờ để đạt mục đích, bà nghĩ tôi không biết?”
Miêu Tiểu Thanh nói đến khan cả tiếng, xả một tràng dài không ngừng nghỉ, dứt lời nước mắt đã tuôn đẫm mặt.
Trước đây, để bố mình được hạnh phúc, cô giả vờ không biết gì cả, không thẻm để tâm, chỉ giấu ở trong lòng.
Hôm nay, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giọt nước đã tràn ly.
Từng câu từng chữ, sang sảng vạch trần.