Bát Gia Tái Thế

Chương 236




Chương 236

“Trần Đức, sao cậu có thể làm vậy”, Miêu Triều Hải cũng cực kỳ kinh ngạc.

Miêu Tiểu Thanh ngồi bên cạnh cũng trợn tròn mắt, không ngờ Trần Đức lại hành động dứt khoát như vậy.

Nhưng…

Cô ta không cảm thấy có gì sai cả!

Không phải hơn mười năm trước Trần Đức cũng đã bảo vệ cô ta như thế này sao?

Trần Đức không thèm để ý đến những người này.

Anh nhìn về phía Đồng Lâm, đi đến bên cạnh cô ta: “Thế nào, ly rượu vang này tưới lên người cô, cảm giác ra sao?”

“Này, còn không mau xin lỗi cô Đồng, sau đó cút khỏi đây!”

Đồng Lâm vẫn đang tức giận không nói lời nào, nhưng Cao Hiểu Nguyệt đã xông lên lớn tiếng mắng Trần Đức, sau đó khom lưng khuỵu gối nịnh bợ Đồng Lâm: “Cô Đồng, cô có sao không, nào, để tôi lau cho cô!”

Không chỉ Cao Hiểu Nguyệt, mà Miêu Triều Hải cũng bước tới, cầm khăn giấy đích thân giúp Đồng Lâm lau sạch đồ uống trên người, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh này…

Lại một lần nữa thu hút sự khinh miệt của những người xung quanh.

Thân là bố mẹ.

Con gái mình bị người khác hất rượu vang thì nhắm mắt làm ngơ.

Đồng Lâm bị hất thì lại vội vàng hầu hạ cô ta như một con chó.

Thực sự là quá nực cười.

Nhưng…

Không ai bước lên nói gì cả, dù sao đó cũng không phải chuyện của bọn họ.

Hơn nữa quần áo của Đồng Lâm trông như cô chủ con nhà giàu, không biết nội tình sự việc thế nào, hà cớ gì phải nhiều chuyện?

Bố mẹ ân cần niềm nở với người ngoài như vậy khiến trái tim Miêu Tiểu Thanh lạnh lẽo đến cực điểm.

Bình thường cô ta rất mạnh mẽ, nhưng lúc này trong mắt lại xuất hiện một lớp sương mờ.

Đồng Lâm thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của bố mẹ Miêu Tiểu Thanh, vốn dĩ cô ta rất không vui, nhưng bây giờ lại có ý mỉa mai:

“Này, đã nhìn thấy chưa? Trước mặt tôi, bố mẹ của Miêu Tiểu Thanh chỉ có thể khom lưng uốn gối. Muốn thay cô ta ra mặt? Dựa vào cái gì, anh xứng không, anh là cái thá gì?”

Đồng Lâm vênh váo tự đắc, giống như nữ vương, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Trần Đức đầy vẻ khinh thường:

“Trước khi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì xem thử bản thân mình đang ở vị trí nào đã nhé, thật đúng là đồ vô dụng”.

“Ồ”.

Vẻ mặt của Trần Đức rất bình tĩnh, anh không hề tức giận, một người phụ nữ như Đồng Lâm không đáng để anh phải tức giận:

“Nói thế thì cô hiểu rất rõ bản thân cô đang ở vị trí nào nhỉ?”

“Nếu đã như vậy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.