Chương 235
Muốn cô ta xin lỗi?
Rõ ràng là Đồng Lâm đụng cô ta, còn hất rượu lên người cô ta, vậy mà cuối cùng cô ta lại phải xin lỗi?
Dáng vẻ khúm núm của Cao Hiểu Nguyệt cùng Miêu Triều Hải khiến cô ta cảm thấy rất buồn cười.
Ngay cả những người xung quanh cũng nhìn họ bằng ánh mắt xem thường và buồn nôn.
Tuy nhiên, hai người bọn họ chẳng chút để tâm.
Bởi vì bọn họ không đắc tội cô Đồng được.
Cô gái này là con gái của chủ tịch công ty bọn họ.
Đắc tội cô ta, hai người họ khó mà giữ được công việc hiện tại, chắc chắn sẽ bị làm khó dễ ở công ty.
Hai người nhớ rất rõ, có một lần Đồng Lâm chơi đùa ở công ty, có một công nhân không nhận ra cô ta, vô tình cản đường, vậy mà lại bị cô ta mắng như mắng chó.
Càng khéo hơn nữa chính là ngay ngày hôm sau, công nhân kia đang ở hành lang hút thuốc thì đột nhiên ngã lăn xuống lầu, xương chân gãy nát, đến bây giờ vẫn còn đang nằm viện.
“Đứng ngẩn ra đó làm gì, bảo con xin lỗi mà!”, Cao Hiểu Nguyệt dường như chờ không nổi nữa, bèn quát lớn: “Cô Đồng là người con có thể mạo phạm được à?”
“Ha ha…”, Đồng Lâm cười khinh miệt, nói với Miêu Tiểu Thanh: “Nhìn tôi làm gì, bố mẹ cô bảo cô xin lỗi, còn không biết nghe lời à? Mau cúi đầu xin lỗi tôi!”
“À, đúng rồi, tên bạn trai vô dụng của cô đâu rồi, cô bị vậy mà hắn ta còn không đứng ra, xem ra cô đã nhìn lầm người rồi!”
Đồng Lâm cười khoái trá: “Vậy mà cô vẫn khăng khăng yêu một kẻ như hắn ta, chậc chậc, đúng là vô dụng xứng vô dụng, duyên trời tác hợp!”
“Soạt!”
Đột ngột, một ly rượu đỏ từ đằng xa hất tới, giội thẳng lên mặt Đồng Lâm.
Cùng lúc đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm khăn giấy tự tay giúp Miêu Tiểu Thanh lau sạch rượu vang để cô trông dễ nhìn hơn.
Anh mơ hồ nhìn thấy trên da Miêu Tiểu Thanh nổi mẩn đỏ.
Liền biết Miêu Tiểu Thanh bị dị ứng.
Sự lạnh lùng lóe lên trong mắt anh.
Trần Đức nhìn lại:
“Cô Đồng, cô tìm tôi?”
Đồng Lâm ngây người.
Cả người đơ ra tại chỗ.
Cô ta không ngờ đúng lúc này Trần Đức lại đứng lên, còn hất rượu vang vào mặt cô ta nữa!
Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi hết sạch, trên mặt giống như có thêm một lớp bùn, dung mạo vốn có lộ ra ngoài, có thể thấy rõ trên mặt cô ta có rất nhiều tàn nhang.
Lớp trang điểm không còn nữa, Đồng Lâm còn bình thường hơn cả những cô gái bình thường.
Ngực, chỉ độ khoảng cup A.
“Trời đất ơi!”
Cao Hiểu Nguyệt kinh hoảng hét lên: “Thằng nhóc này làm gì thế? Ai cho cậu qua đây? Chết tiệt!”