Chương 233
“Dì, sao dì cứ nhất quyết phải ở lại đây?”, Miêu Tiểu Thanh cau mày: “Những người kia vốn không xem chúng ta ra gì, sao phải ở cùng bọn họ chứ?”
“Miêu Triều Hải!”, Cao Hiểu Nguyệt liếc nhìn Miêu Triều Hải.
“Tiểu Thanh, nghe lời dì con, ở lại một lát thôi, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi, được chứ?”, Miêu Triều Hải nói: “Nghe lời!”
“Được rồi!”, Miêu Tiểu Thanh muốn nói lại thôi, tuy ngày thường cô ta có hơi nóng tính, nhưng vẫn rất nghe lời.
“Trần Đức, xin lỗi!”, Miêu Tiểu Thanh nhỏ giọng: “Bởi vì tôi mà cậu mới bị người khác làm nhục!”
“Không sao cả!”, Trần Đức mỉm cười, anh vốn không để tâm đến những người kia, thế nên lời trào phúng của họ đối với anh cũng chỉ là gió thoảng qua tai.
“Haiz…”
Miêu Tiểu Thanh thở dài.
Cô ta cảm thấy Trần Đức đã thay đổi.
Anh không còn là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết năm đó nữa.
Cô ta vẫn nhớ mười ba năm trước, có một bạn học tiện miệng mắng Trần Đức một câu không có bố mẹ, vậy mà anh lại cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa đánh chết bạn học kia.
Nhưng hiện tại, đối mặt với những lời trào phúng vừa nãy, anh lại lựa chọn im lặng.
Cũng đúng.
Thời thế thay đổi, con người cũng đổi thay.
Cô ta không trách Trần Đức, cũng không oán anh, ngay cả cô ta cũng thế thôi, đối mặt với những người kia, điều duy nhất cô ta làm được chính là bỏ trốn, không phải sao?
Nếu thật sự chọc vào đám thiếu gia quần là áo lụa đó, e là người bình thường như bọn họ khó mà gánh vác nổi.
Đó là thực tế.
Cô ta cũng đành chịu.
Bưng một ly đồ uống lên, Miêu Tiểu Thanh lẳng lặng đứng sang một bên, tự hỏi con đường tương lai sẽ như thế nào.
Đắc tội Hồ Minh Đào, chắc chắn cô ta không thể tiếp tục làm trong ngành sản xuất trang phục được nữa.
Con đường sau này phải đi như thế nào đây?
Trần Đức tiếp tục thưởng thức món ăn, anh là một người rất giỏi thích nghi, đến cũng đến rồi, không ăn một chút chẳng phải có lỗi với mình sao?
“Ối!”
Trong lúc Miêu Tiểu Thanh đang suy nghĩ, có một bóng người thình lình đụng vào cô ta.
Cô ta ngẩng đầu thì phát hiện đó là Đồng Lâm, cô gái trước mặt mặc một thân váy đỏ xinh đẹp, cổ đeo dây chuyền kim cương quý giá, còn có vòng tay lóe sáng dưới ánh đèn.
Chỉ cần nhìn trang phục trên người cô ta cũng có thể đoán được đây là kẻ có tiền.
“Cô không có mắt à?”, Đồng Lâm tức giận quát: “Mắt mọc dưới mông hay sao hả?”
Sau khi thấy rõ người đến là Đồng Lâm, Miêu Tiểu Thanh nhíu mày, cũng không muốn phản ứng lại cô ta: “Xin lỗi!”