Bát Gia Tái Thế

Chương 232




Chương 232

“Như đồ nhà quê này, e là cả đời cũng không ăn được điểm tâm như vậy, đương nhiên hắn ta muốn ăn nhiều một chút rồi!”

Cao Lâm nói: “Tên kia, mau ăn đi, ăn không hết còn có thể gói mang về, có lẽ lần sau sẽ không có cơ hội ăn nữa đâu!”

“Thế giới này thật là vi diệu!”, Diệp Phàm nói một cách đầy thâm ý, hắn ta dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Đức. Chỉ một con kiến mà thôi, bất kỳ lúc nào hắn ta cũng có thể nghiền chết 100 con như vậy.

“Cô Miêu, tôi cho rằng hắn… không xứng làm bạn trai của một mỹ nữ như cô!”

“Không phiền anh nhọc lòng!”

Miêu Tiểu Thanh thật sự không thể tiếp tục nán lại, cô ta nắm lấy tay Trần Đức: “Chúng ta đi!”

“Được!”

Trần Đức nuốt xuống một ngụm điểm tâm, sau đó bị Miêu Tiểu Thanh lôi ra ngoài.

Cô ta tự biết bản thân không thể trêu vào bọn họ, cho nên quyết định lẩn trốn.

Hai người rời khỏi phòng bao.

Thế nhưng ánh mắt Diệp Phàm vẫn dõi theo bóng lưng Miêu Tiểu Thanh.

“Cậu Diệp, cậu cứ yên tâm, lúc này cô ta còn cứng đầu, nhưng đợi đến khi thấy được năng lực của cậu, cô ta sẽ tự mình đến tìm cậu”, Cao Lâm thổi phồng.

Trên thực tế, những lời của hắn cũng là thật lòng.

Bắt đầu từ lúc hắn quen biết Diệp Phàm cho đến nay, những cô gái mà hắn ta vừa ý, có cô nào không đến tay?

“Ha ha”, Diệp Phàm bật cười: “Hai người này đúng là không biết trời cao đất rộng!”

“Cậu Diệp”, Đồng Lâm nịnh nọt: “Có thể được cậu xem trọng, đó là vinh hạnh của cô ta, em hâm mộ chết đi được!”

Không chỉ hâm mộ, mà cô ta còn ghen ghét.

Những người phụ nữ có thể qua lại với Diệp Phàm, có ai không bay lên đầu cành làm phượng hoàng?

“Nếu cô ta đã không biết điều như vậy, để em ra tay dạy dỗ một phen, cho cô ta biết cái gì gọi là mộng tưởng, và cái gì gọi là thực tế!”

“Đừng nên quá đáng”, Diệp Phàm uống một ngụm rượu.

Thấy hắn ta không từ chối, Đồng Lâm lập tức hiểu ra, cô ta bèn bưng một ly rượu lên, rời khỏi phòng.

“Có trò hay để xem rồi!”, Hồ Minh Đào thong thả nói, hắn rất rõ Đồng Lâm là dạng phụ nữ như thế nào, vì thế không khỏi có chút hả hê.

“Tôi ra xem, các cậu có muốn đi cùng không?”

“Đi chứ, đương nhiên muốn đi rồi, đã lâu không có trò hay để xem!”, Khương Sơ Nhiên cười tủm tỉm.

Cao Lâm, Trần Lập, Tô Sinh Hải cũng đều đi theo, Diệp Phàm nhếch mép cười, đi phía sau cùng.

Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, Miêu Tiểu Thanh dẫn theo Trần Đức đi tìm bố và dì của mình, cô ta rất tức giận:

“Dì, con và Trần Đức đi trước!”

“Sao vậy?”, thấy sắc mặt con gái khó coi, Miêu Triều Hải liền hỏi.

“Không có gì, chỉ là không muốn ở đây nữa”, Miêu Tiểu Thanh gượng cười đáp.

“Không được, Tiểu Thanh, nếu bây giờ con đi, dì phải ăn nói với Cao Lâm thế nào?”, Cao Hiểu Nguyệt giữ chặt lấy Miêu Tiểu Thanh: “Ở lại thêm lát nữa, được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.