Bát Gia Tái Thế

Chương 231




Chương 231

Sắc mặt Trần Đức rất bình tĩnh và thờ ơ.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn thản nhiên lấy thức ăn trên bàn và thưởng thức, ngẫu nhiên còn uống một chút rượu, xem như không nghe thấy gì.

“Các người đủ rồi đấy!”, vẻ mặt Miêu Tiểu Thanh ngày càng khó coi, cô ta đứng bật dậy, quát lớn.

Không sai, cô ta đã đưa Trần Đức đến đây, yêu cầu anh giả làm bạn trai của mình, nhưng cô ta không cho phép Trần Đức bị đám người này khi nhục như vậy:

“Cao Lâm, những người này là bạn của anh đấy à, người không có tố chất như vậy, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta về sau nên ít lui đến thì hơn”.

“Ha ha”, Cao Lâm cười đáp: “Em tưởng rằng nhà anh muốn thân thiết với nhà em lắm à? Nếu không phải dì của em mặt dày mày dạn níu kéo quan hệ thì quản lý một cái shop quần áo nho nhỏ như em căn bản không đủ tư cách đến đây!”

“À, đúng rồi, Hồ Minh Đào, hình như cái shop quần áo kia là của nhà cậu đấy!”

“Trùng hợp vậy à?”

Hồ Minh Đào cười nói: “Nếu đã vậy, cô Miêu, bây giờ cô đang là quản lý đúng không? Không biết là cửa tiệm nào nhỉ? Tuy nhiên, nếu cô lập tức chia tay cùng thằng ngốc này, tôi sẽ cho cô làm quản lý khu, quản lý mười cửa tiệm đấy”.

“Tiền lương tăng gấp ba!”

“Nếu không thì sao?”, tính cách Miêu Tiểu Thanh vốn rất ương bướng.

“Không à, ha ha, không đồng ý thì không còn gì thú vị cả, sau này cô sẽ bị liệt vào sổ đen trong công ty tôi!”

Ngay từ đầu Hồ Minh Đào cũng có ý với Miêu Tiểu Thanh, nhưng cô ta đã bị Diệp Phàm để mắt đến, hắn biết bản thân không thể cạnh tranh được nên rất sáng suốt buông tha cho Miêu Tiểu Thanh, ra mặt nịnh nọt Diệp Phàm.

“Tôi nghĩ cô lên làm quản lý cũng không dễ dàng gì, hẳn là đã bỏ tâm huyết trong ngành thời trang nhiều năm rồi? Chắc cô không dễ từ bỏ vị trí hiện tại đâu nhỉ?”

Sắc mặt Miêu Tiểu Thanh trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Đúng!

Hồ Minh Đào nói rất đúng.

Cô ta đã lăn lộn trong ngành sản xuất trang phục nhiều năm, bởi vì không có xuất thân tốt, lại không thể uống rượu, nên cô ta phải chăm chỉ làm việc trong suốt một khoảng thời gian dài, mới có thể từ một nhân viên bán hàng nho nhỏ trở thành quản lý một cửa hàng quần áo.

Cực kỳ gian khổ, cũng rất vất vả, thế nhưng, cô ta rất vui khi có được công việc này.

Tuy nhiên, Miêu Tiểu Thanh không thể để Trần Đức chịu nhục như vậy, bởi vì cô ta thật sự thích anh.

Khi còn bé, Trần Đức đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Miêu Tiểu Thanh, mười năm cứ thế trôi qua, nhưng chỉ cần gặp thoáng qua, cô ta vẫn có thể nhận ra anh.

“Tôi từ chức”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Công việc của tôi không cần anh quan tâm!”

“Cô Miêu, cần gì phải như thế?”, lúc này, rốt cuộc Diệp Phàm cũng lên tiếng: “Nhìn người bạn của cô kia kìa, ngoại trừ ăn thì có thể làm được gì?”

“Cậu Diệp, cậu không biết rồi, điểm tâm ở khách sạn của tôi đáng ngưỡng mộ lắm đấy!”, Cao Lâm nịnh hót: “Đặc biệt là trong phòng vip, một bàn điểm tâm như vậy, giá nội bộ phải đến 120 ngàn!”

“Là do đầu bếp nổi tiếng đến từ Italy chế biến đấy, người ngoài đến ăn, không bỏ ra 300 ngàn thì đừng mơ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.