Bát Gia Tái Thế

Chương 224




Chương 224

“Bố!”

“Mẹ!”

Miêu Tiểu Thanh bước đến trước mặt bố mẹ mình.

“Vị này là…”, Cao Hiểu Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.

“Bạn trai con!”, Miêu Tiểu Thanh mỉm cười dịu dàng: “Trần Đức, đây là bố mẹ em!”

“Xin chào bác trai, xin chào bác gái, cháu là Trần Đức!”

Trần Đức duỗi tay về phía bố Miêu: “Bác trai, khi còn bé cháu đã từng gặp bác, không biết bác có nhớ hay không?”

“Trần Đức… Trần Bát Hoang!”, Miêu Triều Hải khựng lại vài giây, cuối cùng ông cũng nhớ ra, liền bắt tay Trần Đức.

“Thật không ngờ lại là cậu, tôi nghe Tiểu Thanh nói cậu đã mất tích hơn mười năm, cứ tưởng không còn gặp lại nữa chứ!”

“Khi còn bé cậu đã từng ăn rất nhiều kẹo đường của tôi!”

Miêu Triều Hải hồ hởi cười: “Không ngờ cậu và con gái tôi…”

“Cháu đã thích Tiểu Thanh từ lâu lắm rồi, mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, giờ mới trở về, không ngờ lại vô tình gặp lại Tiểu Thanh, cho nên cả hai mới quyết định ở bên nhau”, Trần Đức nửa thật nửa giả nói.

“Bác Miêu, đã nhiều năm không gặp, vậy mà bác vẫn không thay đổi chút nào!”

“Sao lại không thay đổi, so với lúc trước, tôi đã già đi rất nhiều!”, Miêu Triều Hải cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, cảnh còn người mất, năm đó mấy đứa mới mười mấy tuổi, mà giờ đã lớn vậy rồi!”

“Đúng vậy!”

Trần Đức cũng có chút bùi ngùi, hơn mời năm trở lại, cô nhi viện năm đó nhận nuôi anh giờ đã thành cao ốc, ngay cả trường học năm xưa cũng chuyển đến nơi khác, giờ mảnh đất kia đã biến thành công viên.

Mười ba năm, thành phố Tần đã thay đổi rất nhiều.

Hai người tâm sự chuyện cũ một hồi, sau đó, Trần Đức lại duỗi tay về phía Cao Hiểu Nguyệt: “Bác gái, bác thật xinh đẹp!”

“Cám ơn!”

Cao Hiểu Nguyệt cười gượng, bà bắt tay với Trần Đức, đồng thời đánh giá anh một phen.

Vẻ ngoài cũng tạm ổn.

Đẹp trai thì có đẹp trai thật đấy, nhưng có điều trang phục… quá “mộc mạc”.

Tối nay là bữa tiệc do họ hàng bà tổ chức, đã biết vậy mà còn ăn mặc tùy tiện thế kia.

Hay là không có quần áo?

Hình như trên người cậu ta cộng lại cũng không quá 500 tệ?

Cao Hiểu Nguyệt tỏ thái độ chán ghét: “Không biết hai đứa bắt đầu từ lúc nào? Trước đó tôi chưa từng nghe Tiểu Thanh nhắc đến!”

“Cũng không lâu!”, Trần Đức cười đáp: “Trong vòng một tuần mà thôi!”

“Vậy à, được rồi, cùng vào thôi!”, Cao Hiểu Nguyệt đáp lại một câu, sắc mặt rõ ràng không được tốt cho lắm, hiển nhiên bà không thích Trần Đức, bèn nhắc: “Đúng rồi, hai đứa chỉ mới chính thức quen một tuần, đừng tỏ vẻ thân mật như vậy, không khéo lại khiến người khác hiểu lầm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.