Bát Gia Tái Thế

Chương 223




Chương 223

“Xùy xùy xùy, vẫn tự luyến như trước”, Miêu Tiểu Thanh mở cửa xe: “Lên xe đi!”

Trước ánh mắt bao nhiêu người mê mẩn ngắm nhìn, Miêu Tiểu Thanh chở Trần Đức lao vút đi, nửa tiếng sau, hai người đỗ trước một khách sạn năm sao tên Thiên Dương.

Khách sạn tráng lệ nguy nga.

Đại sảnh rộng mở, lộng lẫy sang trọng, có thể sánh ngang với những trung tâm thương mại cao tầng, phía trước khách sạn là hàng dãy xe sang đang đậu.

Ở cổng lớn, bảo vệ thẳng tắp như tùng bách, nghiêm trang hướng dẫn xe đậu vào chỗ.

Hôm nay, khách sạn được bao trọn, trước cổng lớn khách sạn trải thảm đỏ rất dài, đi thẳng vào bên trong.

“Thấy chưa nào, bố mẹ tôi kia kìa, họ đang chờ tôi đấy”, Miêu Tiểu Thanh chỉ vào cách đó không xa.

Trần Đức đưa mắt nhìn, thấy hai người nam nữ trung niên, nam khoảng ngoài 50, mặc Âu phục, mang giày da, phục sức rất có khí thế, nhưng vẫn khó che giấu được mệt mỏi uể oải trên khuôn mặt.

Người phụ nữ ăn mặc nền nã, trang điểm cẩn thận, đeo dây chuyền, vòng tay đắt tiền, tuy đã có tuổi nhưng khí phái vẫn còn, đang khoác tay người đàn ông.

“Bố mẹ cậu trông hài hòa hạnh phúc ghê”, Trần Đức cười.

“Kiếm đại một bạn trai giả có khi nào khiến họ nổi giận không nhỉ?”

Bố của Miêu Tiểu Thanh, Trần Đức từng gặp và cũng ghi nhớ trong lòng. Hồi còn bé Trần Đức sống trong cô nhi viện, mỗi lần ông đến rước Miêu Tiểu Thanh tan học đều sẽ đem một ít đồ ăn vặt cho Trần Đức.

13 năm trôi qua, người đàn ông cường tráng ngày xưa giờ đã già, hai bên tóc mai cũng lốm đốm hoa râm.

“Đừng lo, tâm lý bọn họ vững vàng lắm, không sao đâu”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Lát nữa phải diễn sao cho giống một chút nhé, mẹ kế của tôi tinh mắt lắm, đừng để bà ấy phát hiện”.

“Yên tâm đi”.

Nhớ lại hồi nhỏ, Trần Đức dịu dàng nói: “Nói thật, hồi còn bé tôi từng thích cậu đấy”.

“Thật á? Mới có mấy tuổi ranh đã tinh tướng thế à?”, Miêu Tiểu Thanh liếc Trần Đức trắng mắt, sau đó nói sơ một chút tình hình đêm nay.

Đêm nay là sinh nhật con trai một người bà con xa của mẹ kế cô ta Cao Hiểu Nguyệt, người đó có thể nói tương lai rất xán lạn, sinh ra đã ở sẵn vạch đích, sau khi du học trở về nhanh chóng trở thành tổng giám đốc của khách sạn này.

“Đêm nay không ít người trẻ tuổi có tiền đến dự sinh nhật hắn ta đâu, mà mẹ tôi lại muốn tôi tiếp xúc với thế giới của người giàu”.

Miêu Tiểu Thanh nói: “Đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi”.

Trần Đức đáp.

“Được, xuống xe thôi!”

Miêu Tiểu Thanh mở cửa xe bước xuống, đi sang chỗ phụ lái giúp Trần Đức mở cửa, Trần Đức bước ra, cô ta tự nhiên khoác tay anh, tươi cười bước vào cổng lớn khách sạn.

Trước cửa khách sạn.

Cao Hiểu Nguyệt và Miêu Triều Hải vừa nhìn thấy xe con gái liền chạy đến, khi thấy bên cạnh Miêu Tiểu Thanh còn có một người đàn ông, hơn nữa cử chỉ của hai người rất thân mật, ông bà đều lộ vẻ ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.