Bát Gia Tái Thế

Chương 222




Chương 222

“Dạ, em biết rồi”.

Tử Hàm đẩy xe lăn của Tiểu Khả: “Anh Bát Hoang nhất định sẽ chữa cho em khỏi bệnh, không chừng sau này em có thể đứng lên được đó”.

“Anh Bát Hoang!”

Nói đến đây, Tử Hàm nhìn thấy Trần Đức bước tơi, vui vẻ reo lên.

“Anh Bát Hoang”, Tiểu Khả cũng gọi theo.

“Ừ, Tử Hàm nói đúng đó, Tiểu Khả, anh sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho em, mấy ngày này em cứ chơi với chị Tử Hàm, nhé!”

“Vâng ạ”, Tiểu Khả gật đầu.

“Tử Hàm, anh có việc phải đi, em phải nghe lời, có việc thì tìm chú Lâm, biết chưa?”

“Vâng, em sẽ tìm anh Lâm”.

“Là chú!”, Trần Đức nhắc nhở.

“Không phải chú, là anh, nếu em gọi là chú, vậy thì anh Bát Hoang cũng phải gọi là chú, chứ không thì em không gọi chú đâu”.

“Thôi được…”

Trần Đức cạn lời, cô nhóc này đúng là lém lỉnh mà.

Tiểu Khả gọi cô bé là chị, anh lại gọi Lâm Khải là chú, mà Tiểu Khả là con trai của Lâm Khải…

Xưng hô loạn xà ngầu khiến Trần Đức đau hết cả đâu.

Nhưng cũng chẳng đáng là gì, dù sao anh cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này cho lắm.

Sáu giờ tối, trời chạng vạng.

Trời chiều đã gần tàn, những tia nắng còn sót lại xuyên qua làn mây, dát lên cho thành phố một lớp áo rực rỡ, tầng mây trắng nõn bình thường cũng nhiễm sắc đỏ như lửa cháy.

Dưới ánh hoàng hôn, một chiếc Cadillac màu đỏ đậu ở ven đường cũng thu hút ánh mắt của người đi ngang qua như vậy.

Tất nhiên, thứ khiến người ta chú ý hơn là một cô gái đứng trước xe. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hoàn toàn đối lập với chiếc xe khổng lồ, chỉ cần nhìn thấy chiếc Cadillac đỏ rực thì đều không thể bỏ qua cô gái ấy.

Thoạt nhìn cô gái khoảng 24, 25 tuỗi, nhưng tóc mái ngang khiến cho cô ta trông cực kỳ trẻ trung, rất có sức sống. Trên người mặc y phục dạ hội rất trang nhã, mặc dù không phải là của nhà mốt nào đặc biệt, nhưng vẫn toát ra sự quyến rũ chết người.

Miêu Tiểu Thanh.

Không hề giống với cô gái hào hiệp ban ngày, lúc này cả người cô ta đều toát ra dáng vẻ của một nữ thần sắc đẹp.

Trần Đức bước đến trước mặt cô ta cười: “Không ngờ cậu cũng có lúc xinh đẹp như vậy”.

“Nói kiểu gì thế hả? Chị đây xưa nay vẫn xinh đẹp nhé, ô kê?”, Miêu Tiểu Thanh liếc nhìn bức tranh cuộn tròn trong tay Trần Đức: “Cậu cầm cái gì thế?”

“Bức tranh, của một người bạn tặng, cầm theo để có thời gian rảnh lấy ra nghiên cứu một chút”.

“Từ khi nào mà cậu thích mấy cái này vậy, muốn trở thành đại văn hào à?”

“Lại chẳng, anh đây xưa nay văn khả an bang, võ khả vệ quốc cơ mà”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.