Bát Gia Tái Thế

Chương 220




Chương 220

Vương Phương kinh hoàng, cô ta nghĩ nát óc cũng không biết nếu như ly hôn, mình đi đâu mới tìm được người như Lâm Khải.

Mặc dù cô ta thường hay dùng chuyện ly hôn để hù dọa Lâm Khải, thế nhưng cô ta chưa từng nghĩ sẽ ly hôn thật, chỉ là tiện miệng nói mà thôi.

Rời khỏi Lâm Khải, cô ta chỉ là một kẻ vô dụng, một kẻ vô dụng không hề có bất cứ kỹ năng sinh tồn nào!

Cách duy nhất là về nhà mẹ đẻ, thế nhưng một khi trở về thì mặt mũi cô ta sẽ mất sạch!

Cô ta không ngờ Lâm Khải thực sự muốn ly hôn, đầu óc cô ta lúc này choáng váng đến tê liệt.

“Chuyện này không cần bàn bạc nữa, tôi cũng chả lấy chuyện ly hôn ra đùa làm gì”, giọng điệu Lâm Khải cũng không có vẻ nóng nảy, quyết định này không phải là do nóng giận nhất thời, mà là anh ta đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới hạ quyết tâm.

Tục ngữ nói, hổ dữ không ăn thịt con.

Đằng này, chỉ đơn giản là muốn cô ta xin lỗi con, cô ta cũng không chịu.

Loại phụ nữ như thế, không xứng chung đường với anh ta!

Thà rằng để anh ta một mình nuôi Tiểu Khả!

“Nếu cô không đồng ý, vậy chờ tôi đâm đơn ra tòa đi”, Lâm Khải giằng cô ta ra, giọng nói kiên quyết, không hề có chút do dự.

“Được, ly thì ly, ly thì ly!”, Vương Phương đứng dậy gào lên: “Không phải chỉ là ly hôn thôi sao, thằng con vô tích sự đó thuộc về anh, tôi không tin tôi không thể tìm được người tốt hơn anh”.

“Lâm Khải, anh chờ đó cho tôi, anh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!”

“…”

Vương Phương gào thét náo loạn cả hành lang bệnh viện, nhưng Lâm Khải chẳng hề quan tâm, đi thẳng đến Cục Dân chính.

Rất nhanh, hai người đã nhận giấy ly hôn, không còn quan hệ gì nữa.

Mấy năm vợ chồng, thế là chấm dứt!

Lâm Khải có thể chịu đựng bị Vương Phương mắng mỏ, đánh đập, nhưng tuyệt đối không chấp nhận Vương Phương bỏ mặc con trai không đoái hoài!

Trở về bệnh viện, anh ta tìm thấy Trần Đức, kể lại mọi chuyện.

“Đối với anh mà nói, ly hôn là một lựa chọn tốt”, Trần Đức nói: “Bệnh của Tiểu Khả, tôi sẽ cố hết sức, nhưng phải đợi vài ngày”.

Trước đây đối với y thuật của Sửu Gia, Trần Đức rất tự tin, trải qua chuyện của Tử Hàm và Trương Thiên Dương, anh lại càng tin tưởng Sửu Gia một cách tuyệt đối!

Trị bệnh bạch cầu, thực tế không cần phẫu thuật!

Anh tự có cách riêng của mình!

“Cảm ơn anh Trần, cảm ơn anh!”, Lâm Khải xúc động: “Sau này chỉ cần anh Trần lên tiếng, Lâm Khải xin làm thân trâu ngựa mặc cho anh sai khiến!”

“Làm gì mà nghiêm trọng vậy!”

Đối với Trần Đức mà nói đây chỉ là việc cỏn con: “Tôi đã làm việc với phía bệnh viện rồi, thời gian này để Tiểu Khả và Tử Hàm ở cùng với nhau”.

“Anh Trần, tôi thật sự không có gì để báo đáp anh, xin chờ một chút, tôi đưa cái này cho anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.