Bát Gia Tái Thế

Chương 217




Chương 217

Người phụ nữ không hề kiêng nể, lớn giọng nói: “Trị không được thì chết thôi, dù sao cũng tàn phế, chữa khỏi bệnh bạch cầu thì được gì?”

“Cô nói cái gì?”, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vợ mình: “Không chữa?”

“Đúng, tôi đã cố hết sức, anh còn muốn thế nào?”, người phụ nữ hét lên: “Đứa con này giống hệt anh, đều là thứ vô dụng, anh nói thử xem, cái nhà này từ trong ra ngoài có phải do tôi chèo chống không?”

“Đủ rồi!”

Người đàn ông đột nhiên gầm lên, anh ta đã hoàn toàn nổi giận. Ngày thường bị vợ mắng là đồ vô dụng, anh ta có thể nhẫn nhịn, bất kể cô ta có làm sai gì thì anh ta cũng tha thứ được, nhưng hiện tại, người phụ nữ này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta: “Nói một câu xin lỗi mà cô cũng không chịu, cô có mặt mũi nói là mình đã cố hết sức à?”

“Cái nhà này do một mình cô chèo chống? Cô nói xem cô đã làm được những gì? Mỗi ngày sau giờ làm, tôi đều phải nấu cơm, chăm con, giặt quần áo, còn cô thì sao? Cô gả cho tôi nhiều năm như vậy, tôi đã bắt cô phải làm gì chưa?”

“Tôi không làm thì sao hả? Năm đó kết hôn, ai nói sẽ nuôi tôi?”, người phụ nữ nói: “Nếu không phải có tôi cổ vũ tinh thần cho anh, anh có thể kiên trì được đến ngày hôm nay à?”

Hai người tôi một câu, anh một câu, không hề chú ý trong chăn, Tiểu Khả đã thức giấc.

Tuy nhiên, cậu bé không lên tiếng, mà rúc mình trong chăn, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào rơi lệ.

Cậu bé đã nghe được những lời của mẹ, mặc dù tuổi còn nhỏ những Tiểu Khả vẫn có cảm giác đau lòng.

Thế nhưng cậu bé không dám lên tiếng.

“A… ha ha…”

Người đàn ông bật cười, nhưng miệng tuy cười, mà mắt lại rưng rưng.

Hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong cùng một ngày, người đàn ông này không chỉ quỳ xuống mà còn rơi nước mắt.

Có thể thấy được anh ta đau lòng cỡ nào.

Anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ từng nói yêu mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cổ vũ tinh thần?

Đúng!

Người phụ nữ này đúng là trụ cột tinh thần của anh ta.

Nhưng như vậy thì có thể ở nhà suốt ngày, ngoài chơi điện thoại thì ngủ sao?

Như vậy thì có thể bỏ mặc tánh mạng con trai, ngay cả một lời xin lỗi cũng nhất quyết không nói?

Như vậy thì có thể thản nhiên mắng chồng và con mình là đồ vô dụng?

Trước kia, mỗi lần như vậy, người đàn ông đều bỏ qua.

Không vì cái gì khác, chỉ vì anh ta yêu vợ mình.

Anh ta là trụ cột gia đình, có thể đánh đổi, có thể chịu đựng khổ cực.

Nhưng… lần này thì không thể!

Tuyệt đối không thể!

“Vương Phương, cô nhất định phải đi tìm anh Trần xin lỗi!”, người đàn ông lau nước mắt, gằn từ chữ: “Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!”

“Lâm Khải! Tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi?”, người phụ nữ hét lên: “Nếu anh dám ép tôi đi, chúng ta ly hôn, tôi không thể tiếp tục được nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.