Chương 213
Mặc dù không ai nói gì, nhưng cô ả cũng không có mặt mũi tiếp tục ở đây nữa.
“Trần Bát Hoang, anh đợi đó cho tôi”, Tô An Khê vừa kéo vali vừa thầm mắng.
Cô ả cho rằng kết quả ngày hôm nay đều là do Trần Đức, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ báo thù!
Tống Ngữ Yên và Tô An Khê lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Lâm Dao.
Cô đã đổi sang một bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản.
Có điều người có thân hình gợi cảm như cô, dù ăn mặc giản dị đến đâu cũng không thể làm mờ đi vẻ quyến rũ.
Đặc biệt là phần ngực cúp G cực kỳ đẫy đà kia, dù đang được cất giấu dưới lớp áo nhưng vẫn không thể che được núi đồi trùng điệp ấy.
“Trần Bát Hoang, hôm nay tôi đi mua sắm, anh có đi với tôi không?”, Lâm Dao ngước lên với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt mong đợi mời Trần Đức đi cùng.
Một lời mời đến từ người phụ nữ xinh đẹp, e rằng bất cứ người đàn ông nào cũng không nỡ lòng từ chối.
Tuy nhiên, Trần Đức lại lắc đầu: “Không, hôm nay tôi có việc khác rồi”.
Khó lắm mới có một ngày nghỉ hiếm hoi, tất nhiên Trần Đức sẽ đến bệnh viện thăm Tử Hàm, mỹ nữ xinh đẹp gì gì đó, đều là mây trôi thôi.
“Thôi vậy”, Lâm Dao hơi thất vọng: “Vậy tôi đi trước đây”.
Không lâu sau, có tiếng xe ô tô khởi động ầm ầm, Lâm Dao lái chiếc Mercedes Benz màu xanh lam từ trong ga ra lao ra sáng chói cả mắt.
Cũng may là không đi cùng cô, siêu xe, mỹ nữ, như này cùng anh đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn.
Tất cả đều rời đi, Trần Đức cũng thu dọn đồ đạc và rời khỏi biệt thự.
Ngay khi anh vừa đi khỏi, vài chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại trước biệt thự.
Ngay sau đó, Trương Thiên Dương và Quan Hổ xuống xe, đi tới trước cửa, cẩn thận gõ cửa.
Chỉ có điều, không có ai bên trong cả.
“Tìm, tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được Hoang gia!”, Trương Thiên Dương nói.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Trần Đức chuẩn bị đi mua một số đồ chơi cho Tử Hàm.
Nhân tiện đến quán thuốc bắc mua một số dược liệu để giúp cô bé phục hồi sức khỏe.
Số tiền bị bệnh viện 308 lừa đã được hai nhà đầu tư trả lại đầy đủ cho Trần Đức, thậm chí năm trăm ngàn tệ phí phẫu thuật lần này cũng được trả lại.
Trong nháy mắt, thẻ của Trần Đức đã có thêm một triệu.
Tất nhiên, số tiền triệu này đối với anh chẳng là gì cả, trước khi vào tù anh đã mất tất cả, từng nghĩ quãng đời còn lại sẽ sống ở trong tù nên đã quyên góp hết tiền.
Tổng cộng là một trăm tám mươi tỷ đô!
Nếu là người bình thường thì cho dù một đời, mười đời, trăm đời cũng không thể kiếm được số tiền lớn như này. Năm đó anh đi quyên góp rất nhanh gọn, không chớp mắt lấy một cái.
Với số tiền một triệu ít ỏi này, tất nhiên anh sẽ không cảm thấy bản thân mình giàu có đến mức nào.
“Trần Đức?”
Đúng lúc Trần Đức đang chọn quà, một giọng nói có chút ngờ vực vang lên.
“Hả?”, Trần Đức quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trạc tuổi anh đang đứng phía sau: “Cô là…”