Chương 203
Vừa bước vào cổng lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là con đường lát đá hoa cương, xung quanh là những cây cầu nhỏ bắc qua sông, cùng với những đám cỏ xanh mướt.
Ở đây không chỉ có biệt thự mà còn có rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tập gym và nhiều tiện ích giải trí khác, thậm chí còn có một tòa nhà đặc biệt, chính là phòng làm việc của Trương Thiên Dương.
Cảnh tượng cực kỳ sang trọng và xa hoa, ở thành phố sầm uất này lại có thể tìm được một nơi như vậy cũng đủ cho thấy địa vị của Trương Thiên Dương ở cấp bậc nào.
Khoảnh khắc đầu tiên bước vào biệt thự, Trần Đức đã nhìn thấy Trương Tử Đằng, hiển nhiên, Trương Tử Đằng cũng đã nhìn thấy anh.
Ngay lập tức, đôi mắt gã trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Gã sớm đã nghe mẹ mình nói, Quan Hổ đã đi mời một vị thần y, sao tên này lại đi cùng đến đây?
Nghĩ đến đó, Trương Tử Đằng bèn hỏi: “Chú Quan, không phải chú đi mời thần y đến sao? Tên này là ai vậy?”
Trương Tử Đằng giả vờ như không biết Trần Đức, ai ngờ Trần Đức không hề giữ mặt mũi cho gã chút nào.
“Sao thế, hôm qua mới bị tao tát một phát, hôm nay đã không quen biết gì rồi à? Là do trí nhớ mày không tốt, hay là do tao tát chưa đủ mạnh?”
Sắc mặt Trương Tử Đằng lập tức thay đổi, mẹ gã đang đứng bên cạnh dường như không biết chuyện này, khinh thường nói: “Mày tát Tử Đằng nhà tao? Mày không nằm mơ đấy chứ?”
“Quan Hổ, đây chính là thần y mà ông mời đến sao, sao lại không hiểu phép tắc gì vậy chứ? Hơn nữa trông hắn cũng chả giống thần y gì cả, làm gì có thần y nào trẻ tuổi vậy”.
“Có đánh hay không, có thể hỏi Tử Đằng thử xem”, Quan Hổ nói: “Thần y mà tôi mời đến chính là cậu ấy”.
Trong đại sảnh, ngoài Trương Tử Đằng ra còn có vài người đang đứng gần đó, trong đó có một người đàn ông trông khá giống Trương Tử Đằng, tuổi tác lớn hơn một chút, khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, hắn ta là con trai cả của Trương Thiên Dương, Trương Tử Ngọc.
Người đứng bên cạnh chính là mẹ hắn ta.
Phía đối diện bọn họ là hai người phụ nữ, một già một trẻ, một người là Nhan Như Sơ và người còn lại là Trương Hân Nhiên.
Trương Hân Nhiên nhỏ tuổi hơn Trương Tử Ngọc nhưng lớn hơn Trương Tử Đằng vài tuổi, cô mặc trang phục cực kỳ giản dị, đôi mắt đỏ hoe rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Ngoài gia đình này, còn có bác sĩ già Hồng Trung Hà.
Vừa nghe nói Trần Đức là thần y do Quan Hổ mời đến, sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Thần y gì chứ.
Rõ ràng là thằng nhóc mới ngoài hai mươi tuổi.
Ở độ tuổi này, cho dù có học ngành y cũng không xứng với hai chữ thần y.
Khoảnh khắc Quan Hổ nói Trần Đức chính là thần y, hình như cả thế giới đều trở nên yên lặng, Tên này không chỉ trẻ tuổi mà còn ăn mặc cực kỳ rẻ tiền, cộng lại hết đống đồ trên người nhiều nhất cũng không quá năm trăm tệ.
Với vẻ ngoài này, thực sự là khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng thần y trong lòng bọn họ.
“Quan Hổ, ông có chắc là muốn hắn chữa bệnh không?”, mẹ của Trương Tử Ngọc nói: “Ngay cả ông Hồng cũng không thể chữa khỏi. Tôi nghĩ tốt hơn là đừng nên giày vò nữa”.
“Đúng vậy, chú Quan, chú thường dạy cháu phải thành thật. Chú thấy tên này có thành thật không? Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình của con người, chú đừng để bị hắn lừa”, Trương Tử Ngọc cũng phụ họa thêm.