Chương 201
Hai người vợ trẻ tuổi lần lượt hỏi chuyện gì đã xảy ra, còn người vợ lớn tuổi nhất lại nói: “Ông Hồng, xin ông nhất định hãy giúp Thiên Dương tỉnh lại”.
“Bà Nhan, bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Ông Hồng, Hồng Trung Hà, là một vị bác sĩ Đông y nổi tiếng.
Trong những năm qua, ông ta đã quan sát theo dõi bệnh tình của Trương Thiên Dương rất nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào chẩn đoán chính xác được.
Ông ta cũng từng cố gắng chữa trị nhưng không có kết quả khả quan lắm.
Bây giờ Trương Thiên Dương đột nhiên ngất đi, Hồng Trung Hà thực sự không còn tự tin nữa: “Bà Nhan, bà Trịnh, bà Đại, anh Quan, mọi người ra ngoài trước nhé”.
“Vâng”, Nhan Như Sơ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Thiên Dương một lát, sau đó đi ra ngoài trước.
Hai người phụ nữ còn lại và Quan Hổ cũng đi theo sau.
Khoảng nửa giờ trôi qua.
Cuối cùng.
Hồng Trung Hà cũng bước ra, sắc mặt hơi khó coi.
Ba người phụ nữ vây quanh: “Bác sĩ Hồng, thế nào rồi? Khi nào thì có thể tỉnh lại?”
“Ông Hồng, chồng tôi có thể tỉnh lại được không?”
“Ông Hồng, Thiên Dương thế nào rồi?”
Biểu hiện của ba người hoàn toàn khác nhau. Nhan Như Sơ lo lắng cho sự an nguy của Trương Thiên Dương, hai người còn lại thì hỏi bác sĩ liệu người bên trong có thể tỉnh lại hay không, khi nào mới tỉnh.
Quan Hổ đứng bên cạnh, đều nhìn thấy rõ những điều này.
Ông ta không hỏi gì cả, bước tới trước, đợi ông Hồng nói.
“Haiz…”, Hồng Trung Hà thở dài: “Tình hình không được lạc quan lắm, có lẽ…có lẽ…”
Do dự một chút, Hồng Trung Hà nói: “Có lẽ, chủ tịch Trương không còn nhiều thời gian nữa”.
“Cái gì?”
Nhan Như Sơ trợn tròn mắt, bà ta cảm thấy đầu óc choáng váng kêu ong ong, ngay sau đó, cảnh vật trước mắt quay cuồng, ngất xỉu tại chỗ.
“Chị Nhan!”
“Chị ơi!”
Hai người phụ nữ còn lại sửng sốt, chạy đến vây quanh, Hồng Trung Hà vội vàng ấn huyệt cho Nhan Như Sơ.
Một lúc lâu sau, Nhan Như Sơ mới từ từ tỉnh dậy, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh không nói lời nào.
Hai người phụ nữ còn lại tranh thủ gọi điện thoại cho con trai của mình, bảo bọn chúng nhanh chóng đến đây.
“Tử Đằng, bệnh của bố con nặng thêm rồi, nhanh về đi!”
“Tử Ngọc, con đang ở đâu?”
“…”
Quan Hổ gọi Hồng Trung Hà sang một bên: “Ông Hồng, nói thật, anh Dương còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Hồng Trung Hà không nói lời nào, quay lưng lại với mấy người phụ nữ, lén giơ ba ngón tay lên.