Bát Gia Tái Thế

Chương 190




Chương 190

Đàm Thu rất quật cường, nhất quyết không nghe theo.

Cậu ấy chỉ nhận mỗi mình Trần Đức, còn lại ai nói đều không nghe.

Huống chi Trương Tử Đằng mắng cậu ấy như vậy, nếu cậu ấy thả Tống Ngữ Yên thì khác nào khuất phục?

Hơn ba năm trước, cậu ấy có thể khuất phục.

Nhưng hiện tại… Tuyệt đối không thể!

Tuyệt đối không thể!

Tuyệt đối không thể!

Nội tâm Đàm Thu rít gào, cố chịu đựng những đau đớn trên người, cậu ấy từ từ bò dậy, đứng ngăn trước người Trương Tử Đằng.

“Xin lỗi tao!”

“Nếu không, mày sẽ phải hối hận!”

Cậu ấy gầm gừ trong cổ họng, giọng trầm khàn, nhấn mạnh từng chữ một.

Một câu giống với ba năm trước.

Thời gian khác biệt.

Địa điểm khác biệt.

Nhưng người không thay đổi.

Thoáng chốc, ánh mắt Trương Tử Đằng thay đổi.

Những lời này dường như chạm đến điểm mấu chốt của gã.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Gã cẩn thận suy nghĩ.

Một lát sau, chuyện mà gã vốn cho rằng chỉ chuyện vặt vãnh thường ngày bỗng tựa như một cuốn truyện tranh, dần hiển hiện trong đầu gã.

Ba năm trước đây, trên đường, cũng vì một người phụ nữ mà đã có người nói với gã một câu như vậy.

Mà người đó… Chính là Đàm Thu!

Đồng thời, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Đàm Thu, anh quay đầu lại rồi đá một cước vào người tên vệ sĩ đang đè Đàm Thu bay ra xa.

Tiếp đó, anh đỡ cậu ấy dậy: “Thế nào, không sao chứ?”

Nhìn thấy người tới, Đàm Thu nhoẻn miệng cười: “Không sao ạ, anh Hoang… tôi không để Tống Ngữ Yên rời đi”

Bầu không khí lúc này… Cực kỳ yên tĩnh.

Mọi người đều trợn tròn mắt, ngước nhìn về phía bóng dáng đột ngột xuất hiện kia.

Bóng dáng này không ai khác chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang!

Không ai có thể nhìn thấy anh xuất hiện như thế nào.

Một giây trước, không có gì ở đó cả.

Một giây sau, anh đã xuất hiện.

Anh không chỉ xuất hiện mà còn đá bay Trương Tử Đằng, giống như đá một món đồ chơi, cả người gã bay ra xa ba mét sau đó rơi xuống đất cái rầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.