Chương 177
Sửu gia là hy vọng duy nhất của ông ta.
Vậy mà lại chết rồi!
“Sao lại chết vậy?”, hai mắt ông ta hiện lên những tia máu đỏ ngầu, ép sự bồn chồn trong lòng phải bình ổn lại.
Một tháng trước, ông ta đã nhờ Quan Hổ thăm dò tin tức, nhưng nơi đó là một nhà tù nghiêm khắc, rất khó lấy được thông tin bên trong.
Ba ngày trước mới mua chuộc được một người ở bên đó, đồng ý giúp đỡ nghe ngóng tin tức.
Không ngờ, cuối cùng lại chờ được kết quả như thế này.
“Xử bắn, cách đây không lâu”, Quan Hổ đau khổ nói.
“Khụ!”
“Khụ khụ!”
Đột nhiên, Trương Thiên Dương ho dữ dội, sắc mặt tái nhợt, đầu cúi thấp xuống, ho khan liên tục.
“Anh Dương!”
Quan Hổ vội vàng tiến lên giúp đỡ, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng ông ta, hy vọng như vậy sẽ khiến ông ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Song, cách làm này rõ ràng là vô ích.
Trương Thiên Dương vẫn ho mãi không thôi, cuối cùng nôn ra một ngụm máu nhỏ rồi mới khó khăn ngừng lại.
Sau khi uống một ngụm nước ấm và súc miệng, Trương Thiên Dương dường như lại già đi vài phần, ngồi ở trên sô pha, ánh mắt có chút trống rỗng: “Xem ra lần này số kiếp đã định rồi”.
“Thôi vậy, nhân lúc bây giờ vẫn còn thở, sắp xếp hậu sự trước”.
Ông ta bất lực vẫy tay với Quan Hổ: “Giúp tôi mở những đoạn video ngày hôm nay ở trong hộp thư”.
“Vâng!”
Quan Hổ gật đầu, bật máy tính lên, chiếu máy tính lên màn hình lớn 100 inch trước mặt, bắt đầu bấm vào một số video.
Những đoạn phim này là tung tích của ba đứa con ông ta trong những ngày gần đây.
Rất nhàm chán, nhưng Trương Thiên Dương lại xem một cách thích thú.
Bởi vì video quá dài nên Quan Hổ đã bấm chọn phát với tốc độ nhanh gấp ba lần, rất nhanh đã đến đoạn của Trương Tử Đằng, từ nhà, đến trường, rồi gặp Đàm Thu.
Sau đó, một nam thanh niên xuất hiện, một cước đá bay Trương Tử Đằng.
Tốc độ phát rất nhanh nên phân đoạn này trôi qua một cách chóng vánh.
“Đợi chút”.
Đột nhiên, vẻ mặt của Trương Thiên Dương thay đổi: “Tua lại đoạn lúc nãy đi, tôi muốn nhìn kỹ người đã đá Tử Đằng”.
“Anh Dương, loại nhân vật nhỏ bé này, anh không cần phải ghi nhớ làm gì, tôi sẽ giải quyết”, Quan Hổ nói.
“Tua lại trước một chút”, Trương Thiên Dương lặp lại tựa như không nghe thấy ông ta nói gì.
Quan Hổ không nói tiếp nữa, bấm vào nút tua lại, rất nhanh ngay sau đó, nam thanh niên kia lại xuất hiện trên màn hình.
“Là cậu ấy!”
Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ của nam thanh niên, Trương Thiên Dương đứng dậy khỏi ghế, thân thể hưng phấn run lên: “Đây là nơi nào, là học viện thương mại phải không?”