Chương 176
Dựa lưng vào ghế, anh mải suy nghĩ rốt cuộc khí đen trên đầu Tống Thiên Vũ là chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu anh cảm thấy nó giống như mây đen, nhưng ngẫm lại thì thấy gống như khí đen, hơn nữa luồng khí đen nay chỉ có mình anh nhìn thấy, người khác thì không.
“Tống Thiên Vũ có, Tống Ngữ Yên có không nhỉ?”
Trần Đức đưa mắt nhìn Tống Ngữ Yên, dùng thuật xem tướng phân tích, mở đôi mắt X quang của mình ra, hai mắt dần nóng lên.
Vừa thấy, Trần Đức liền sững sờ.
Trên đỉnh đầu Tống Ngữ Yên cũng có một luồng khí đen!
Chỉ là so với Tống Thiên Vũ thì ít hơn nhiều.
Hai cha con, một tình trạng.
Liên tưởng đến chuyện do H2 gây ra, Trần Đức cũng hiểu được đại khái gần đây đã xảy ra chuyện rồi.
Xem ra trong thời điểm này anh phải kề cận bên Tống Ngữ Yên toàn thời gian thôi.
Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Hoàng Tố Tố đi từ ngoài cửa vào, cô là một giảng viên xinh đẹp hiếm có của cả trường.
Hoàng Tố Tố đeo kính râm, vóc người đầy đặn, những động tác uyển chuyển trong lúc dạy học của cô có thể khiến rất nhiều người nảy sinh ảo hưởng.
Tiết tiếng Anh của cô kết thúc là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, cuối buổi học, Hoàng Tố Tố bỗng dưng nói: “Trần Bát Hoang, lát nữa đến văn phòng của cô một chút”.
“Hả?”
Trần Đức đang mơ màng trong cõi thiên thai bất chợt tỉnh dậy, vội vàng đáp: “Dạ cô, em đi ngay”.
Anh tỏ vẻ khó hiểu, không biết Hoàng Tố Tố tìm mình làm gì, đành nhờ Đàm Thu giúp mình quét dọn nhà vệ sinh, đồng thời nói với Tống Ngữ Yên: “Hôm nay bố em tìm tôi, bảo tôi phải luôn ở cạnh bên em, lát nữa đừng đi lung tung, ở trong trường đợi tôi”.
Trần Đức lo Tống Ngữ Yên gặp chuyện không may nên nhắc nhở cô.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của cô thì chắc vẫn chưa biết tai họa ngầm do H2 gây ra, cô hừ mũi: “Bố tôi là bố tôi, tôi là tôi, ông ấy bảo anh đi theo tôi chứ không phải tôi đi theo anh”.
“Lâm Dao, đi thôi”.
Trần Đức: “…”
Tống Ngữ Yên bị Tống Thiên Vũ nuông chiều thái quá nên bệnh công chúa khá nặng.
“Đứng lại!”
Trần Đức quát khẽ, bất thần vươn tay ra tóm lấy tay Tống Ngữ Yên, quay lại nói: “Đàm Thu, có dây không?”
“Dây? Không có, quai giày được không?”
“Cũng được!”
Một lúc sau, ông ta cúp điện thoại, trong mắt mơ hồ ngấn lệ: “Anh Dương…”
“Sao vậy?”, Trương Thiên Dương thấy ông ta như vậy, nghi hoặc hỏi.
“Sửu gia, ông ta… chết rồi”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Trương Thiên Dương lập tức thay đổi, giống như sét đánh ngang tai, tâm trạng bỗng suy sụp.