Bát Gia Tái Thế

Chương 170




Chương 170

“Chắc là do căng thẳng quá, nên anh ta mới nghĩ ra chuyện lừa mình dối người như vậy. Mong là anh ta sẽ được thả ra…”

“Chậc, còn trẻ như vậy lại đi nói dối trước mặt cảnh sát, nói không chừng phải ngồi tù đấy!”

Các bác sĩ xì xào bàn tán, hiển nhiên, bọn họ cũng không tin lời của Hồ Dương.

Một quyền này khiến mọi người sợ choáng váng.

“Đàm Thu điên rồi sao? Vậy mà dám đánh người của Trương Tử Đằng”.

“Tên nhóc này thật không biết trời cao đất rộng là gì!”

“Tiêu rồi, hôm nay chắc chắn cậu ta sẽ bị phế ở đây!”

Âm thanh xì xầm bàn tán vang lên, không ai ngờ Đàm Thu – người lúc trước vốn chỉ là một tên vô dụng, hễ gặp chuyện là run như cầy sấy lại vì một câu nói của tên Trần Bát Hoang kia mà đối nghịch với Trương Tử Đằng.

Việc này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Trương Tử Đằng cũng cau mày, nhếch mép cười: “Thú vị!”

Gã đẩy đám vệ sĩ trước người ra, bước đến đối diện Đàm Thu: “Ai cũng bảo cậu là đồ vô dụng, không ngờ hôm nay gặp mặt lại không tệ như đã nghĩ!”

“Có gan, tôi thích!”

“Không bằng… về với tôi? Giống như tụi nó, cùng ở bên cạnh tôi!”

“Tôi có thể cho cậu tiền…”

Gã dừng lại vài giây rồi chậm rãi nói tiếp: “Mỗi tháng 100 ngàn tệ”.

Trương Tử Đằng lại muốn thu Đàm Thu làm đàn em của mình.

Chuyện này khiến rất nhiều người hâm mộ không thôi, tuy đối với bọn họ số tiền này rất ít, nhưng mối quan hệ có được lại vô cùng đáng giá.

Hơn nữa tuy đối với bọn họ 100 ngàn tệ này không đủ, nhưng với một tên nhà quê như Đàm Thu thì đó lại là con số lớn.

Bên kia, Lâm Dao nhíu mày, cô đã từng tiếp xúc với Trương Tử Đằng.

Gã là một kẻ kiêu ngạo, tự phụ, làm việc ngang ngược, càn quấy.

Bởi vì gã có tiền nên trong mắt mọi người, hành vi của gã nghiễm nhiên trở thành “thẳng thắn”, “là chính mình”,… Ngay cả Tống Ngữ Yên cũng có thiện cảm với Trương Tử Đằng, mặc dù cô đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng Ngữ Yên không nghe, cô ấy cảm thấy gã đàn ông này rất thú vị.

Thế nhưng, gã đâu phải dùng tiền mời chào Đàm Thu, mà thực chất là dùng tiền làm nhục cậu ấy.

Cô nhìn về phía Đàm Thu, rất tò mò không biết biết cậu ấy có thể qua được cửa ải này hay không.

“Ha ha, cậu Trương quả nhiên xa xỉ”, Đàm Thu chợt nở nụ cười, thoạt nhìn rất hiền lành, chất phác: “Quả thật tôi cảm thấy rất hứng thú với tiền”.

Cuối cùng vẫn không qua được đồng tiền… Trong mắt Lâm Dao hiện lên vẻ thất vọng.

Trương Tử Đằng cười ha hả.

Quả nhiên… Loại dân đen này chỉ cần bỏ ra một chút tiền là có thể sai bọn họ làm chó: “Đã như vậy, sao còn không mau giúp Ngữ Yên cởi bỏ dây giày bẩn?”

“Ngại quá, tôi còn chưa nói xong…”

“Tôi thích tiền, thế nhưng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.