Bát Gia Tái Thế

Chương 167




Chương 167

Tống Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trần Đức chỉ cần nghe đại khái cũng có thể đoán ra nội dung trong thư.

Đúng là như vậy.

Đó vừa là đe dọa, vừa báo trước ngày hôm sau sẽ tiếp tục có một tai nạn khác xảy ra trước mặt ông.

Tống Thiên Vũ làm việc rất cẩn thận, lúc đó ông đã chuẩn bị báo cảnh sát.

Nhưng mà.

Ông đọc xong bức thư không được bao lâu thì chữ viết bên trên đều từ từ biến mất.

Ông thận trọng nghiên cứu một lúc, phát hiện mực dùng để viết thư là một loại mực đặc biệt.

Loại mực này chỉ duy trì trong vòng mười phút, sau mười phút chữ viết bằng loại mực này sẽ tự động bốc hơi hết.

“Lúc đó tôi đã sai người đi điều tra người khả nghi, nhưng đến lúc này vẫn không có tiến triển, rõ ràng là, kẻ muốn bức ép tôi là một đám người dày dạn kinh nghiệm, hiện tại tôi vẫn chưa biết bọn họ là ai”.

Tống Thiên Vũ nói: “Nhưng mà, hôm qua tôi lại nhận được một bức thư, có thể thấy bọn họ đã hết kiên nhẫn, rượu mời tôi không uống, bọn họ muốn tôi uống rượu phạt”.

“Hẳn là bọn họ muốn động tay động chân với tôi rồi”, Tống Thiên Vũ uống một hớp trà, để tâm trạng dần bình tĩnh lại: “Tôi thì không sao, bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ, hiện giờ tôi chỉ lo lắng nhất cho Ngữ Yên”.

“Ông bảo cô ấy trở về không phải được rồi sao?”, cách đơn giản như vậy lẽ nào Tống Thiên Vũ chưa nghĩ tới?

“Tôi đã hứa với mẹ của con bé, không được để con bé ở nhà, nếu không mẹ con bé sẽ đón nó đi”.

“Mẹ cô ấy?”

“Phải, tôi và bà ấy đã ly hôn”, Tống Thiên Vũ ngập ngừng: “Haii”

, mấy chuyện này đều là chuyện gia đình tôi, cậu có biết cũng chẳng hay ho gì”.

Rõ ràng ông cũng không định nói tiếp câu chuyện ngoài lề này, liền chuyển đề tài: “Nói chung là, cậu nhất định phải bảo vệ Ngữ Yên chu đáo”.

“Tin tưởng tôi vậy sao?”, Trần Đức tò mò.

“Tất nhiên rồi”.

Tống Thiên Vũ nói: “Cậu là người đầu tiên phát hiện tôi cài vệ sĩ bên cạnh bảo vệ Ngữ Yên. Cho nên việc này không ai trong đám vệ sĩ của tôi so sánh nổi với cậu cả”.

Hồ Dương nghi hoặc nhìn vào màn hình, tự hỏi không biết có phải thiết bị bị hỏng rồi không, cơ thể người hoàn toàn có khả năng tạo máu, thế nhưng sao lại nhanh như vậy được?

Anh ta vội tắt máy, mở lại nhưng kết quả vẫn vậy.

Đang lúc anh ta còn đang hoang mang, Trần Đức đã đứng dậy, so với lúc nãy, sắc mặt anh đã khá hơn rất nhiều.

“Anh Trần, anh… không sao rồi à?”, Hồ Dương kinh ngạc, không phải anh ta mất máu quá nhiều sao? Chẳng lẽ mình đã phán đoán sai?

“Không sao rồi!”

Trần Đức nở nụ cười, bước đến bên cạnh Tử Hàm, chào hỏi hai y tá đang làm vệ sinh xung quanh bàn giải phẫu.

Lúc này, Tử Hàm đang ngủ say, trạng thái ổn định, các số liệu cũng đã khôi phục như thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc cô bé sẽ tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.