Chương 163
“Anh Hoang, bởi vì anh dám công khai tuyên bố Tống Ngữ Yên là vợ chưa cưới của anh nên đã chọc giận gã, trước đây gã vẫn luôn theo đuổi Tống Ngữ Yên, hơn nữa, quan trọng nhất chính là Tống Ngữ Yên cũng có chút cảm tình với gã”.
“Anh nói xem, gã không tìm anh thì tìm ai?”
“Tôi chẳng quản nổi gã”, Trần Đức không chút hứng thú: “Gã muốn tìm tôi cũng được thôi, tôi cũng muốn xem thử cậu ấm siêu giàu này trâu bò cỡ nào”.
“Bố gã là Trương Thiên Dương, đứng thứ năm trong hàng ngũ đại gia thành phố Tần, làm bên bất động sản”.
Đàm Thu nói: “Đó là đại gia hàng thật giá thật, Lục Hoán Kim hay Phì Tứ tối qua e rằng chả là gì đối với ông ta đâu, anh Hoang à, anh phải cẩn thận đấy”.
Nhắc đến Trương Tử Đằng, Đàm Thu có hơi nao núng, gã này trước đây từng làm nhục, hành hạ cậu.
Chính vì gã mà mấy năm nay Đàm Thu mới tự ti như vậy!
Nếu không có sự xuất hiện của Trần Đức thì không biết cậu còn tự ti, bị người khác bắt nạt đến bao giờ.
Nhưng mà…
“Tôi đã phạm pháp, tôi sẵn sàng đi cùng đội trưởng Trương một chuyến, có điều…”
Trần Đức nói: “Giáo sư Khâu, ông vừa nói chúng tôi không cứu người. Nếu chúng tôi cứu sống được thì ông sẽ ăn phân ở trước mặt mọi người, có thật vậy không?”
“Tất nhiên là thật rồi!”, Khâu Kiệt bất giác đáp. Ngay khi nói xong, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Trần Đức đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Lẽ nào tên này thật sự cứu sống cô bé kia rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Lúc đó, chuông báo vang lên, hắn và tất cả các bác sĩ khác đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình thế nhưng cuối cùng, ca mổ vẫn không thể tiến hành đến cùng.
Tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết mình rồi, bao gồm hắn cũng đã sử dụng hết tất cả kỹ năng.
Khâu Kiệt làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, trong suốt hai mươi năm qua hắn đã thực hiện hàng trăm ca phẫu thuật, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Các giấy báo tử mà hắn đưa ra, tất cả đều tử vong trong thời gian hắn dự tính, không có ngoại lệ.
Lần này, hắn cũng không tin Tử Hàm có thể sống sót!
Nghĩ đến đây, Khâu Kiệt lấy lại tự tin, dù sao đi nữa hắn cũng là một bác sĩ lâu năm, người mà hắn không cứu được người thì làm sao có người cứu được?
Kỹ năng y khoa của hắn thì không có gì phải nghi ngờ!
Sau đó…
Hắn cười chế nhạo: “Này nhóc, câu đó là tao nói đấy, nếu mày có thể cứu sống cô bé đó thì tao sẽ ăn phân trước mặt mọi người, quyết không nuốt lời”.
“Quyền uy của tao, không phải ai cũng có thể chất vấn, mày muốn dọa tao?”
Khi Khâu Kiệt nói những lời này, ngay cả những bác sĩ đang đứng phía sau hắn cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng người này nhân phẩm không ra gì, nhưng y thuật thì không thể chê được, nếu không hắn kiêu ngạo như vậy, viện trưởng đã trục xuất hắn từ lâu rồi.
Chỉ có Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt và hai y tá phía sau là tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì mới phải.