Bát Gia Tái Thế

Chương 160




Chương 160

Sau khi giải quyết xong tên vệ sĩ cuối cùng, Trần Đức liếc mắt nhìn Trương Tử Đằng ở phía xa, nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi đi tới: “Mày vừa nói sẽ đánh gãy hai chân tao?”

“Haha…”

Nhìn thấy Trần Đức bước đến, Trương Tử Đằng không chút sợ hãi, ngược lại vẫn bình tĩnh ngạo mạn, lạnh nhạt nói: “Tao muốn đánh gãy chân mày đấy, thì sao?”

“Mày tưởng đánh bại bọn chúng thì có thể ra tay với tao sao? Nhóc con, mày vừa mới chuyển đến, có lẽ không biết tao là ai nhỉ?”

Trương Tử Đằng tự hào giới thiệu bản thân: “Tao, Trương Tử Đằng, con trai của Trương Thiên Dương, phú hào của thành phố Tần!”

“Trương Tử Đằng?”, Trần Đức vội vàng đến đây, hiển nhiên không biết gã này là Trương Tử Đằng.

“Đúng, chính là tao!”

Trương Tử Đằng cười ha hả nói: “Thế nào, sau khi biết tao là ai, mày còn dám ra tay không? Chắc chắn là sợ rồi đúng không?”

“Ba năm trước, tao cướp bạn gái của Đàm Thu, có thể giẫm lên người hắn thì ngày hôm nay của ba năm sau, tao cũng có thể giẫm đạp mày dưới chân như vậy!”

“Còn mày, hoàn toàn không dám phản kháng, đây chính là sự khác biệt giữa người khổng lồ và con kiến!”

“Nói nhảm nhiều quá!”

Trần Đức không nghe tiếp nổi nữa, anh vung tay ra giáng một tát vào khuôn mặt kia.

“Bốp!”

Trương Tử Đằng sững người, bị đánh đến nỗi choáng váng.

Đánh gã!

Trần Đức vậy mà dám đánh gã?

Trương Tử Đằng không ngờ, một thằng nhóc nhà quê sau khi biết thân phận của gã rồi vẫn dám đánh gã.

Ngay cả những sinh viên đứng xung quanh đó cũng không dám tin.

Trương Tử Đằng là ai?

Gã là một kẻ bụng dạ hẹp hòi, vô cùng tàn nhẫn ác độc!

Bố gã là người sở hữu công ty bất động sản nổi tiếng số một ở thành phố Tần, có thể nói sự tồn tại có một không hai không ai sánh bằng!

Thậm chí học viện thương mại này cũng có cổ phần của Trương Thiên Dương.

Ngay cả hiệu trưởng cũng không dám đánh Trương Tử Đằng.

“Mày dám đánh tao, con mẹ nó mày dám đánh tao!”, Trương Tử Đằng gầm lên, nắm lấy băng ghế bên cạnh, nhắm thẳng vào đầu Trần Đức giáng xuống.

Trần Đức không thèm né, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên đã có thể đoạt lấy chiếc ghế trong tay gã, sau đó nhấc băng ghế lên rồi nện lại về phía Trương Tử Đằng.

“Đủ rồi!”

Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng từ trong đám đông vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.