Chương 152
Chính người đàn ông này đã giúp Tử Hàm tiếp tục sống.
Bên kia, Hồ Dương cũng có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng, hơn nữa, giấc mộng này còn rất khoa trương. Thế nhưng, đây là sự thật.
Anh ta véo bắp đùi mình, đau đớn đã chứng minh tất cả không phải là mơ.
Người đàn ông này thật sự kéo cô bé kia từ quỷ môn quan trở về.
Đây chính là kỳ tích!
Cái bệnh viện này đã thành lập 20 năm, thế nhưng chưa bao giờ xuất hiện kỳ tích.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng giải phẫu.
Một loạt bác sĩ khoác blouse trắng cùng với các trợ thủ của mình đang đứng canh giữ ở cửa.
Bọn họ không tiến vào, thứ nhất là vì chắc chắn Tử Hàm không có khả năng cứu chữa, thứ hai là muốn thoát khỏi chuyện này, tránh cho tương lai phải gánh vác trách nhiệm.
Mọi người đều biết lần phẫu thuật này thất bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc về Khâu Kiệt. Nếu không phải bởi hắn chậm trễ, trong lúc giải phẫu còn tạm dừng để thu thêm chi phí thì cô bé kia đã có thể qua khỏi.
Bọn họ muốn biết kết cục của chuyện này sẽ như thế nào.
Xa xa, cả người Khâu Kiệt đau nhức không thôi, một cước của Trần Đức quá mức độc ác, đã qua lâu như vậy mà hắn mới chỉ cảm thấy đỡ hơn một chút.
“Thằng oắt con, mày nhất định phải chết!”
Vẻ mặt Khâu Kiệt vô cùng dữ tợn, hắnlấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát.
Tử Hàm chết có liên quan đến hắn, nếu như thằng nhóc kia truy cứu, sợ là không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã được kết nối.
Đó là người quen của hắn, lão Trương, đội trưởng cục cảnh sát, hai người thường cùng nhau ăn cơm.
“Giáo sư Khâu, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?”, bên kia, vừa nghe điện thoại, lão Trương đã hồ hởi nói.
“Lão Trương, chỗ tôi xảy ra chuyện, tôi đang ở bệnh viện, có người hành nghề y trái phép, còn công khai đánh tôi”, Khâu Kiệt nói: “Ông mau đến đây, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đấy!”
“Cái gì?”, Lão Trương tức giận: “Ban ngày ban mặt mà có người dám làm chuyện như vậy à? Ông chờ đó đi, tôi lập tức đến ngay!”
Cục cảnh sát cách bệnh viện rất gần, chưa đến năm phút, một loạt xe cảnh sát đã đỗ trước cổng bệnh viện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Mười cảnh sát mặc đồng phục đi thẳng đến phòng giải phẫu ở tầng trệt, theo sau còn có quần chúng muốn biết rõ chân tướng.
Dẫn đầu là một người đàn ông tầm tuổi Khâu Kiệt, thoạt nhìn độ khoảng trên dưới 40, dáng vẻ oai phong, đường hoàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?”
“Chẳng lẽ lại có người quấy phá trong bệnh viện?”
Rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà đứng từ xa quan sát, bọn họ không thể nào tiến đến gần hơn vì có hai anh cảnh sát đã dựng giới tuyến.