Bát Gia Tái Thế

Chương 150




Chương 150

“Tích!”

Chưa đến 3 phút, đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân phát ra âm thanh.

Trên màn hình, điện tim đồ vốn là một đường thẳng bỗng xuất hiện dao động.

Âm thanh này khiến động tác của mọi người khựng lại, đồng loạt nhìn vào màn hình thiết bị theo dõi.

Tim đập, mạch đập, huyết áp đang dần dần từ 0 nhích lên.

Cảnh báo đỏ nhạt dần, bắt đầu chuyển sang màu xanh lá.

Lúc này, mọi người đều mở to mắt kinh ngạc.

Sống rồi!

Tử Hàm sống lại rồi!

Không ai dám tin vào điều trước mắt, bất kể là Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt hay hai y tá bên cạnh.

Bên dưới khẩu trang, bọn họ đều há hốc mồm.

Rõ ràng là tim Tử Hàm đã ngừng đập, hô hấp cũng đình chỉ, không còn một chút sức sống… Thế nhưng… Lúc này đây, mọi thứ lại lần nữa khôi phục!

Kỳ tích!

Quả thực là kỳ tích!

Trong lịch sử y học vẫn có những trường hợp sau khi chết 3 phút lại lần nữa được cứu sống, thế nhưng bọn họ cũng chỉ thấy qua sách vở mà thôi, chưa từng tận mắt chứng kiến.

Lúc này đây, bọn họ cảm thấy rất bối rối.

Ba phút trước, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Đức phát điên, đã đánh mất tâm trí, nên mới làm ra chuyện tra tấn Tử Hàm như vậy.

Nhưng không ngờ anh lại thật sự cứu được cô bé.

“Ha ha ha ha…”

Nhìn thấy số liệu trên màn hình, rốt cuộc Trần Đức cũng nở nụ cười, anh như trút được gánh nặng: “Hồ Dương, dừng sốc điện, liên tục theo dõi biểu đồ sống, tôi sẽ tiếp tục phẫu thuật”.

Tử Hàm sống lại khiến anh vui mừng khôn xiết, anh không chỉ cứu được người quan trọng nhất với mình, mà còn chứng minh được những gì mà Sửu gia truyền đạt cho anh là báu vật của thế gian.

Giải phẫu tiếp tục kéo dài thêm 10 phút, lúc ban đầu, điện tim đồ của Tử Hàm không ổn định, nhưng dưới sự nỗ lực của Trần Đức, đã dần dần bình ổn lại.

Kế đó, tủy sống được cấy ghép thành công.

Không hề xảy ra phản ứng bài xích!

Sinh mệnh của Tử Hàm càng thêm đảm bảo.

Cuộc giải phẫu kết thúc mỹ mãn.

Tử Hàm xem như đã lượn một vòng qua quỷ môn quan, may nhờ Trần Đức cứu sống.

Anh thở phào nhẹ nhõm, khâu vết mổ lại, sau đó rút kim châm trên người cô bé ra, rồi tháo ống truyền máu trên tay mình. Lúc này, Trần Đức mới cảm thấy đầu choáng mắt hoa, anh tựa người vào tường, từ từ ngồi xổm xuống.

Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cứ như bệnh nặng không khỏi.

“Anh ấy mất máu quá nhiều…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.