Bát Gia Tái Thế

Chương 147




Chương 147

Phải nói nơi Trương Thiên Dương ở trông giống như công viên chứ không phải biệt thự nữa rồi, diện tích rộng đến nỗi nhìn lướt qua không thấy điểm cuối ở đâu cả, trước cổng biệt thự có một phiến đá, trên đó khắc bốn chữ “Biệt thự Thiên Dương”.

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Đức, hai má Lâm Dao lập tức trở nên đỏ bừng: “Anh nhìn đâu đấy?”

“E hèm”.

Trần Đức thu hồi tầm mắt, bây giờ cần phải giải quyết chính sự trước.

Anh nhìn ra cửa.

“Người bạn ngoài cửa, nếu như đã đến rồi, tại sao cứ đứng ở bên ngoài?”

“Không hổ là Hoang gia!”

Trần Đức vừa dứt lời, một bóng người bước ra khỏi cửa, người đến không phải ai khác mà chính là Quan Hổ.

Ông ta mặc một bộ đồ dân quốc, trông ông ta giống như một học giả ở tuổi năm mươi.

Lâm Dao không ngờ ngoài cửa lại có người, vẻ mặt cô kinh ngạc, bất giác kéo cổ áo trên ngực lại: “Ông là ai, sao ông lại ở đây?”

“Cô Lâm, tôi là Quan Hổ, quản gia của Trương Thiên Dương – chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Dương, mạo muội đến làm phiền, thành thật xin lỗi cô”.

“Trương Thiên Dương?”, sắc mặt Lâm Dao nhất thời thay đổi: “Trương Tử Đằng bảo ông đến sao?”

“Cô Lâm, đừng hiểu lầm, tôi đặc biệt đến đây mời Hoang gia, có chuyện nhờ cậu ấy giúp đỡ”.

Quan Hổ biết Lâm Dao đã hiểu lầm, tưởng ông ta đến đây gây chuyện nên vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ác ý”.

“Tìm Hoang gia?”

Lâm Dao liếc nhìn Trần Đức, biết người Quan Hổ vừa nhắc đến là anh.

“Không sao, Lâm Dao, cô lên lầu trước đi, có thể là ông ta tìm tôi có chút chuyện”, Trần Đức nói: “Nếu có ác ý, cũng không cần phải đứng đợi ở ngoài cửa năm tiếng đồng hồ”.

“Năm tiếng?”, Lâm Dao kinh ngạc: “Anh nói người này đứng ở ngoài cửa năm tiếng”.

Trần Đức gật đầu: “Cô có thể hỏi ông ta”.

Lâm Dao di chuyển ánh mắt sang phía Quan Hồ.

Sắc mặt Quan Hổ hơi thay đổi.

Quả nhiên là cao nhân.

Đúng thật là ông ta đã đứng đợi ngoài cửa hơn năm tiếng đồng hồ rồi.

Có điều, ông ta đến đây không hề quấy nhiễu đến ai cả!

Có thể nói là không một tiếng động.

Vì ông ta đến đây lúc đêm khuya, không tiện quấy rầy nên đã đợi sẵn ở cửa, dự định chờ đến khi trời sáng thì gõ cửa đi vào.

Không ngờ đối phương lại có thể biết ông ta vẫn luôn đứng ngoài cửa.

Ông ta rất kinh ngạc, nhưng cũng có chút buồn bực.

Thanh niên này biết rõ ông ta đã đến, nhưng vẫn bắt ông ta phải đợi hơn năm tiếng đồng hồ.

Cả thành phố Tần Thành có mấy người dám đối xử với ông ta như vậy.

Có điều vừa nghĩ đến bản thân còn có chuyện nhờ giúp đỡ, cho dù Quan Hổ có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể giữ trong lòng: “Cô Lâm, quả thực đúng như Hoang gia đã nói, tôi đã ở ngoài cửa hơn năm tiếng rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.