Chương 143
Bởi vì những thứ này đều không quan trọng, có cũng được không có cũng được, những thứ cần thiết đều đã liệt kê, trước khi mổ cũng đã thu tiền, còn lại hoàn toàn không cần thiết.
Bây giờ nếu như tăng thêm sẽ phải thu phí một lần nữa!
Phụ mổ lập tức hiểu ra, đây là trò trả thù của Khâu Kiệt đối với người nhà cô bé.
Tuy anh ta cảm thấy khó coi, nhưng không thể tránh được.
“Đưa danh sách này ra, bảo người nhà trả tiền, nói với hắn, nếu không có những thứ này, ca mổ không thể tiếp tục”, Khâu Kiệt đưa tờ danh sách cho phụ mổ, đồng thời nói với mọi người: “Tạm ngừng mổ”.
“Giáo sư Khâu, như vậy không đúng nguyên tắc, nếu kéo dài ca mổ có thể sẽ xảy ra chuyện ạ”, một bác sĩ nói.
Anh ta biết Khâu Kiệt đòi thêm tiền giữa ca mổ để trả thù người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này đã mổ được nửa chừng, làm như vậy tính rủi ro rất cao, anh ta không thể không ngăn lại.
“Đúng vậy, giáo sư, anh nhất định phải suy nghĩ kỹ”, lại một người khác khuyên.
“Hừ, tôi làm việc cần mấy người dạy nữa à, bảo dừng thì dừng đi, tôi tự biết cân nhắc”, Khâu Kiệt hừ mũi, nói với phụ mổ: “Lo gì mà lo, không mau đi đi? Kéo dài thời gian cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
Phụ mổ sợ hãi giật bắn mình, trong lòng rất buồn bực, có phải anh ta bảo ngừng lại đâu, lại còn đẩy cái nồi này lên đầu anh ta nữa chứ.
Thế nhưng anh ta chẳng có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Khâu Kiệt, nhanh chóng bước ra khỏi phòng mổ, đi theo lối riêng đến quầy làm thủ tục, xuất hóa đơn.
Anh ta bước tới trước mặt Trần Đức, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh: “Anh là người nhà của Trương Tử Hàm?”
“Là tôi”, Trần Đức vội vàng bước tới: “Có chuyện gì à?”
“Ừm, trong lúc phẫu thuật đột nhiên xuất hiện một chút vấn đề, bây giờ cần phải tăng thêm vài thứ, anh đến đây ký tên đi”.
Anh ta đưa hóa đơn ra cho Trần Đức, Trần Đức nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày thật chặt.
Những thứ ghi trên hóa đơn mấy ngày trước lúc đóng phí anh cũng đã đóng đủ rồi.
Mặc dù lúc đó chỉ nhìn lướt qua những thứ cần thiết ghi trên đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ cẩn thận.
“Những thứ này còn thiếu, cho nên cần phải tăng thêm”, lo lắng Trần Đức nhìn ra vấn đề gì, phụ mổ của Khâu Kiệt nói thêm.
Trong lòng anh ta căng thẳng cực độ, nhưng không dám nói thật, thực ra anh ta không muốn làm vậy, nhưng ai bảo anh ta chỉ là một người làm công ăn lương, lỡ chọc giận Khâu Kiệt thì đúng là tự ném bát cơm của mình đi rồi.
Huống chi, nếu như tranh chấp với Trần Đức, ca mổ sẽ không thể tiếp tục, cô bé sẽ càng nguy cấp.
Bât kể là công hay tư, lúc này anh ta đều không thể nói thật được.
“Anh Trần này, anh mau ký tên đi, sau đó đi đóng tiền, nếu không ca mổ sẽ không thể tiếp tục, thời gian kéo dài càng lâu, Trương Tử Hàm càng nguy ngập”, phụ mổ nhắc nhở, dù sao cũng là một bác sĩ, anh ta vẫn rất lo lắng cho Tử Hàm.
Mà nếu không nói, lương tâm anh ta sẽ cắn rứt, nếu rủi cô bé xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời anh ta cũng không thể tha thứ cho mình.
Theo sau Trần Đức, bước chân phụ mổ trở nên nặng nề.
Phòng mổ đã ở trước mắt.
“Anh Trần…”, rốt cuộc, anh ta cũng không thể nhịn nữa.
Trần Đức dừng bước: “Có việc gì?”