Bát Gia Tái Thế

Chương 122




Chương 122

“Ngoại trừ việc rất nhớ anh ra thì những việc khác đều ổn”, Tiêu Mạn Y nháy mắt, dáng vẻ ỏn ẻn của một cô gái nhỏ hoàn toàn không giống Ân Thập Nương thét ra lửa trong giang hồ: “Anh có nhớ em không?”

“Thi thoảng”.

Trần Đức nói thật.

“Hừ, anh nhỏ thật xấu”, Tiêu Mạn Y không hề giận, ngược lại còn thấy mừng, Trần Bát Hoang thi thoảng nhớ đến mình, cô ta đã rất mãn nguyện rồi.

Trước khi anh đến, cô ta đã nghĩ rất nhiều điều để nói với anh, muốn chia sẻ hết những uất ức và những điều đã trải qua trong một năm vừa rồi cho người đàn ông mình yêu.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, mọi điều muốn nói đã hoá thành cái ôm và hôn.

Làn gió thơm ập tới, xung quanh như không có người.

Vệ sĩ của cô ta đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Thật lâu sau, Tiêu Mạn Y mới lưu luyến buông ra: “Anh nhỏ, mau lại xem đây là cái gì”.

Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn trà Trên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.

Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đức cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.

“Hoa dành dành”.

“Xem ra anh vẫn nhớ”.

“Sao có thể quên được chứ?”

Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữ đặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dành dành” này.

Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.

Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bị đại ca thế giới ngầm kiềm hãm, chỉ cần đưa cho cô ta các loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế ra loại hợp khẩu vị người uống nhất.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Trần Đức thích cô ta.

Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!

“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô ta tự sáng tạo ra. Trần Đức tự nhận là ngàn chén không say, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi là anh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanh thuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấy tâm trí anh.

Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly “Hoa dành dành” này.

“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu Mạn Y kéo Trần Đức ngồi lên ghế sô pha: “Anh còn dám uống không?”

“Sao lại không dám chứ?”

Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìn thấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị của ly rượu năm xưa.

Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãi không quên.

Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anh nhớ mãi.

Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mình có thể chịu được những tác động kỳ lạ… sau khi uống “Hoa dành dành” hay không.

Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.