Chương 121
Tiếc là ông trời không cho người ta được như ý nguyện.
Trần Đức và người phụ nữ này qua lại rất nhiều lần, một năm cô ta tới thăm anh trai mình mấy chục lần, ban đầu là đến thăm anh trai, về sau là bị Trần Đức thu hút.
Anh trai cô ta biết một ngày nào đó Trần Đức sẽ được ra tù, cũng biết Trần Đức không phải người bình thường nên không ngăn cản, ngược lại còn vui mừng tác thành.
Anh và người phụ nữ này từng có vài lần vui vẻ với nhau trong tù.
Con chuồn chuồn trên xương quai xanh của người phụ nữ là do anh tự tay khắc từng đường.
Nếu không có gì bất ngờ thì trên hông cô ta còn có một chữ ‘Hoang’.
Đây là do cô ta tự yêu cầu Trần Đức khắc, có nghĩa là cô ta để lại dấu ấn, mãi mãi là người phụ nữ của Trần Đức.
Trần Đức cũng đã nói với cô ta rằng trong lòng anh có một người không thể quên, tiếc rằng người phụ nữ này đã quá yêu anh nên không hề để tâm đến điều đó.
“Anh đến rồi”.
Khi Trần Đức nhớ lại quá khứ thì người phụ nữ đã pha xong hai ly rượu, động tác trong tay dừng lại, cô ta quay đầu mỉm cười.
Ân Thập Nương.
Trần Đức không ngờ Ân Thập Nương – trùm thế lực ngầm ở khu vực phía Nam thành phố Tần trong truyền thuyết lại là người phụ nữ của mình, Tiêu Mạn Y!
Nếu nói điều gì ở Tiêu Mạn Y khiến Trần Đức ấn tượng nhất thì chính là nụ cười của cô ta.
Quay đầu lại cười hiện ra trăm vẻ đẹp, khiến cho phi tần sáu cung đều thất sắc.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô ta, nhất là khi quay đầu lại cười, trong đầu Trần Đức lại vô thức hiện lên câu thơ cổ này.
Tiêu Mạn Y mặc một chiếc váy lụa ngắn, có lẽ là vì gặp người quen cũ nên cố ý ăn mặc xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng khiến cho cô ta có khí chất dịu dàng, xinh đẹp của một người phụ nữ Giang Nam.
Chiếc áo lụa mỏng rộng khoác lên người che đi cơ thể duyên dáng, đường viền cổ áo sâu hun hút lộ ra nét quyến rũ riêng mà chỉ người phụ nữ mới có, áo lụa mỏng như ẩn như hiện, thu hút ánh nhìn.
Bộ trang phục như vậy mặc trên người cô ta vượt trội hơn hẳn 99% người mẫu hay người nổi tiếng.
Váy cực kỳ ngắn, chỉ dài qua mông để lộ đôi chân dài trắng nõn mịn màng, ánh lên ánh sáng như dương chi ngọc, trong suốt như pha lê.
Cô ta quay lại nở nụ cười nhẹ, dù Trần Đức có kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn sững sờ, đôi mắt lưu luyến thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
Người phụ nữ này càng lúc càng táo bạo.
Mặc dù Tiêu Mạn Y có vẻ đẹp tao nhã của người phụ nữ Giang Nam, nhưng trước mặt Trần Đức, cô ta lại có sự quyến rũ và cám dỗ không thua kém phụ nữ nước ngoài.
“Anh nhỏ”, Tiêu Mạn Y vui mừng chạy tới bên Trần Đức, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh ra từ khi nào vậy? Sao không thông báo cho em?”
“Chưa tới hai tháng, tôi cũng không biết em ở đâu mà”, Trần Đức cười nhẹ: “Tôi còn tưởng Ân Thập Nương là ai, hoá ra là em”.
“Có phải anh nhỏ rất bất ngờ không?”, Tiêu Mạn Y chớp mắt, khẽ hỏi.
“Đúng thế, rất bất ngờ”.
Trần Đức rời ánh mắt khỏi cơ thể Tiêu Mạn Y, nhìn vào mắt cô ta: “Một năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Một năm nay em sống thế nào?”