Chương 119
Ông chủ Lục cười khà khà: “Chỉ cần giám đốc Hà thích thì ba cô hay năm cô cũng được tuốt!”
“Ông chủ Lục hào phóng quá!”. Người được gọi là giám đốc Hà khen ngợi.
Vui chơi đến hiện giờ, việc cần bàn đã bàn đủ nhiều rồi, trong thời gian này cũng ký vài đơn hàng lớn. Lục Hoán Kim cũng nhờ vào buổi tụ tập này mà kiếm được mấy chục triệu tệ, ai kiếm phần của người nấy. Ngoại trừ Liễu Thiên Thành ra thì tâm trạng của ai cũng rất vui vẻ.
Phì Tứ lên tiếng kết thúc buổi tụ tập, đám đông lục tục ôm một cô hoặc vài ba cô gái xinh đẹp yêu kiều nào đó rời đi, một lát sau chỉ chừa lại bốn người Lục Hoán Kim, Phì Tứ, Đàm Thu và Trần Đức.
“Lão Lục, giao người anh em Đàm Thu cho ông chăm sóc nhé, tôi dẫn đại ca đi gặp lão đại nhà tôi”, Phì Tứ nói với Lục Hoán Kim.
“Yên tâm”.
Lục Hoán Kim hiểu rằng Phì Tứ đang bảo bọn họ rời đi nên quay đầu nói với Đàm Thu: “Anh bạn nhỏ Đàm Thu, đi chơi với tôi nhé, tối nay ở đây đừng về nữa?”
“Được thôi”.
Đàm Thu không từ chối, sau khi chào tạm biệt Trần Đức, hai người cùng rời đi.
Đợi khi họ đi rồi, Phì Tứ mới nói: “Đại ca, mời đi theo tôi!”
Phì Tứ dẫn Trần Đức tiến vào thang máy, tiến thẳng tới tầng hầm, lên một chiếc Mercedes Benz. Đích thân hắn ta lái xe dẫn anh tới một khách sạn năm sao rồi lên luôn tầng mười sáu.
Toàn bộ tầng mười sáu được giới nghiêm, hai bên lối đi đứng đầy vệ sĩ, cho dù Phì Tứ tới nơi này cũng phải kiểm tra một phen.
Sau khi lần mò trên người Phì Tứ được một con dao và một khẩu súng, họ mới thả cho hắn ta vào trong.
Trần Đức thấy súng mà có vẻ ngạc nhiên, hẳn là anh không ngờ Phì Tứ mang theo món đồ này.
Phì Tứ giải thích: “Sau lần trước giao đấu cùng đại ca, tôi mới phát hiện ra đôi lúc dù nhiều vệ sĩ cũng vô dụng, phải mang theo vài thứ phòng thân, thế nên mới cố kiếm lấy thứ này”.
Trần Đức không đáp, tên này đúng là vấp ngã một lần, khôn lên một chút.
Đi tới giữa hai tên thủ vệ, Trần Đức không đợi họ kiểm tra đã lôi từ trên người ra một con dao găm.
Khi anh đang định giao cho họ thì thủ vệ nói: “Cậu Trần, lão đại từng dặn rồi, anh không cần kiểm tra, có thể mang theo bất cứ thứ gì”.
“Ồ?”
Khóe miệng Trần Đức khẽ giật giật, ngày càng hứng thú với “Ân Thập Nương” này.
Ở bên cạnh, Phì Tứ cực kỳ kinh ngạc.
Trong trí nhớ của hắn ta, chưa một ai có thể mang vũ khí khi gặp Ân Thập Nương.
Hắn ta cũng không ngờ rằng Trần Đức có được đãi ngộ này.
“Hai vị, mời đi bên này!”
“Được, làm phiền dẫn đường”, Phì Tứ khách sáo.
Trần Đức nghẹn lời, Ân Thập Nương này thích tỏ vẻ phức tạp nhỉ.
Giống như nhìn ra được Trần Đức không vui, Phì Tứ mỉm cười giải thích: “Đại ca, anh đừng thấy lạ, lão đại cũng vì đề phòng bất trắc thôi, mấy năm nay cô ấy đắc tội quá nhiều người”.
Toàn bộ tầng mười sáu của khách sạn được Ân Thập Nương bao trọn, trừ phi có người dẫn đường, nếu không chẳng ai biết cô ta đang ở phòng nào.
Không phải Ân Thập Nương cố tình tỏ ra thần bí.
Mà là vì kẻ thù của cô ta quá nhiều.