Bát Gia Tái Thế

Chương 1148




Chương 1148

Chấn động!

Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị Diệp Ca làm rung động, hắn, quá mạnh, quá bá đạo!

Thực lực như vậy tuyệt đối tuyệt đối có thể trực tiếp gia nhập nội viện!

“Kỳ Hàn!”

“Kỳ Hàn!”

Bốn người Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Đàm Thu đều chấn kinh, họ siết chặt tay thành quyền, hốc mắt đỏ hoe, phẫn nộ cùng cực!

Nhưng bọn họ không có cách, không có bất kỳ biện pháp nào!

Căn bản không giúp đỡ được gì!

“Kiến cỏ”.

Diệp Ca từ trên cao nhìn xuống với khí thế áp đảo, trong đôi mắt hắn lúc này lập lòe tia sáng tham lam: “Kiếm của mày không tồi, tao muốn chắc rồi, để nó xuống”.

Năng lực phân biệt của Diệp Ca thực sự không tồi, chỉ với một cái liếc mắt hắn đã nhìn ra kiếm trong tay Kỳ Hàn là một thành kiếm tốt.

Nếu không cũng không thể chống đỡ được một chiêu vừa rồi của hắn ta mà không sứt mẻ gì

“Nằm mơ”, khóe miệng Kỳ Hàn vương tia máu, bắn ra tia nhìn sắc bén.

Hắn sẽ không buông xuống kiếm trong tay, đối với hắn, kiếm là sinh mệnh, sinh mệnh là kiếm.

Mất kiếm chính là mất mạng!

“Không bỏ?”, miệng Diệp Ca nhếch lên một tia chế nhạo: “Vậy liền hành hạ đến khi nào mày bỏ xuống!”

Kiếm quang lại lóe lên, kiếm trong tay Diệp Ca đã nhanh như chớp đâm về phía cánh tay của Kỳ Hàn.

“Phập!”

Thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, Kỳ Hàn có thể tiếp lấy một kiếm trước đóc của Diệp Ca đã là cực hạn, lúc này thanh kiếm không chút ngăn trở đâm vào tay trái của Kỳ Hàn, máu thịt phun trào, trực tiếp đâm xuyên qua, lại nhanh chóng rút ra!

“Buông tay”, Diệp Ca lại một lần nữa thờ ơ nói.

Kỳ Hàn vẫn nắm chặt kiếm, một tay cầm không chắc liền dùng cả hai tay: “Không”.

“Phập!”

Chữ ‘không’ vừa vang lên, một kiếm của Diệp Ca lại đâm xuống cánh tay còn lại của Kỳ Hàn.

“Buông tay”, Diệp Ca lại nói.

“Diệp Ca, mày đừng mơ!”, Kỳ Hàn điều chuyển linh khí, cho dù hai tay đã gần như tê dại nhưng hắn vẫn như cũ nâng thanh trọng kiếm giống như một chiếc rìu phá núi mà chém về phía Diệp Ca với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Ai cũng không ngờ tới hắn ta lúc này vẫn có thể thi triển tấn công, hơn nữa thanh thế còn cực lớn!

“Huyền Minh Nhất Kiếm!”, Kỳ Hàn quát lớn, cùng với một tiếng rống giận này, thanh trọng kiếm kia vào lúc này nở rộ ánh sáng thần thánh màu đen, mờ ảo chớp tắt giống như một thanh ma kiếm đến từ địa ngục, lại giống như một ngọn núi hùng vĩ di động với khí thế khủng bố vô song xen lẫn hơi thở chết chóc vô địch ập về phía trước!

Diệp Ca nhướng mày, hắn vậy mà cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ chiêu thức này nên bất giác nâng kiếm lên để phòng thủ.

“Đinh!”

Cùng lúc đó trọng kiếm cũng đã hạ xuống, va chạm với kiếm của Diệp Ca, bùm bùm bùm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.