Bát Gia Tái Thế

Chương 1038




Chương 1038

Nhưng, chính khuôn mặt anh tuấn và thoải mái này đã khiến cho đám mười hai võ giả hoàn toàn sững sờ, nhìn không chớp mắt, há hốc mồm miệng, như bị đổ xi măng, hoàn toàn biến thành tượng điêu khắc, không thở được!

Trong mắt mọi người chỉ còn lại bóng dáng cao lớn gần mét tám đang ngẩng đầu, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm vào bóng người đang chậm rãi đi ra khỏi màn khói bụi: “Trần…Trần…Trần Bát Hoang?”, trong đám người, có người đột nhiên sực tỉnh, lắp ba lắp bắp hô tên của người vừa xuất hiện, đồng thời bất giác nuốt nước bọt: “Sao có thể như vậy chứ?”

Đúng thế!

Sao có thể như thế được!

Không chỉ hắn không dám tin mà tất cả mọi người đều không dám tin cảnh tượng trước mắt này!

Rõ ràng, có một người ngã từ Thiên Kiếm Phong xuống chết rồi mà!

Người đó, lẽ nào không phải Trần Bát Hoang sao?

Trong tưởng tượng của bọn họ, đó nhất định, chắc chắn, ngàn phần trăm chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang!

Dù sao, trên Thiên Kiếm Phong, ngoài Trần Đức ra, chỉ còn lại một mình Phương Tâm Ngọc!

Trước đó bọn họ không thể nào liên tưởng cái xác nát bét kia với Phương Tâm Ngọc, dù sao thì Phương Tâm Ngọc cũng thực sự quá mạnh, với thực lực đó, ông ta hoàn toàn có thể bay lên đỉnh Thiên Kiếm Phong!

Hai bên so sánh với nhau, Trần Bát Hoang là cái thá gì? Thực lực của Linh Căn kỳ hoàn toàn không thể bay lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, rất có khả năng lên giữa đường sẽ bị sức mạnh đó đẩy xuống ngã chết.

Giả sử cho dù không ngã chết thì đụng phải Phương Tâm Ngọc cũng sẽ chết!

Phải biết rằng, tính cách của Phương Tâm Ngọc và Chương Hằng gần giống nhau, sao lại để kẻ khác cùng ông ta tu luyện một chỗ được?

Cho nên, bất luận xét từ góc độ hay không gian nào, Trần Bát Hoang cũng không có một phần vạn khả năng nào có thể sống sót cả…

Nhưng, sự thật thì sao?

Trần Bát Hoang xuất hiện rồi!

Không những xuất hiện, mà trên người anh, ngoại trừ quần áo có chút rách nát thì nhìn tổng thể không có tổn hại gì cả, con mẹ nó hoàn toàn nguyên vẹn.

Cảnh tượng này khiến Triệu Phong và những võ giả khác chấn động không thôi, giống như có một trận bão lớn nổi lên trên biển, điên cuồng quét qua, hủy diệt tâm trí bọn họ, khiến động tác của bọn họ đóng băng, sắc mặt đóng băng, suy nghĩ cũng bị đóng băng…

Sâu tận đáy lòng, chỉ còn lại sự kinh hoàng, hoảng sợ, chấn động và không thể tin được!

Trên người Triệu Phong đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, da đầu tê rần từng cơn, hai gối quỳ xuống đất, không nói nên lời.

Hắn ta đã định thần lại rồi, giờ phút này, không phải hắn ta không muốn đứng dậy, không muốn lên tiếng, mà là không dám!

Trần Bát Hoang đang chầm chậm đi tới, giống như một đế vương, một vị thần, cho hắn ta một sự thúc đẩy muốn quỳ xuống bái lạy, cộng thêm sự sợ hãi sâu tận đáy lòng. Khoảnh khắc này hắn ta hận không thể tìm một cái hố chui xuống, hoặc làm một người vô hình.

“Lục Thư Tuyết và Bộ Kinh Phong đâu?”, ánh mắt Trần Đức quét một lướt khắp xung quanh, không thấy Lục Thư Tuyết và Bộ Kinh Phong đâu cả, anh bước đến trước mặt Triệu Phong, giọng điều bình thản hỏi.

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, tư duy của Triệu Phong hoàn toàn trở về, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “Bọn…bọn…bọn họ…đi nhà…họ Lục rồi”.

“Vậy mà không đợi tôi”, Trần Đức vân vê sống mũi: “Có phải đã gặp biến cố gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.