Bát Gia Tái Thế

Chương 1024




Chương 1024

Vài ba câu nói của Lục Lâm Khai lập tức kích động những người nhà họ Lục kia khẩu chiến, nhất thời đủ các loại thóa mạ khó nghe tuôn ra không ngớt.

Trái tim Lục Thư Tuyết cũng rét lạnh như rơi vào hầm băng, càng ngày càng lạnh theo từng câu chửi rủa của họ, cô đi về phía trước nhìn thẳng Lục Lâm Khai: “Hay cho cái gọi là phụ nữ rắn rết, lời này không phải càng thích hợp hơn với hai vợ chồng ông sao? Năm đó bố mẹ tôi đối xử với các người như thế nào? Sau khi họ qua đời, các người lại muốn giết chết tôi, nóng lòng muốn leo lên làm người đứng đầu gia tộc, ha ha…”

“Cái chết đột ngột của bố tôi nhất định có liên quan tới vợ chồng hai người đi?”

Lời này vừa nói ra trong mắt Lục Lâm Khai xẹt qua một tia quỷ dị, sự khác thường này vừa hay lọt vào mắt Lục Thư Tuyết, Lục Thư Tuyết thông minh cỡ nào? Cô ta lập tức hiểu được cái chết của bố mình 90% không thoát khỏi quan hệ với Lục Lâm Khai.

“Còn có các người”.

Đôi mắt trong veo của Lục Thư Tuyết lạnh lùng quét về phía đám người phía sau Lục Lâm Khai: “Lúc đầu ông nội và bố tôi có lỗi với mấy người sao? Để đến hôm nay bố tôi vừa qua đời, xương cốt còn chưa lạnh, các người đã vội vã cậy nhờ gia chủ mới rồi?”

Những người này thực sự khiến Lục Thư Tuyết quá thất vọng khổ sở, những người vốn tưởng rằng sẽ ủng hộ cô hiện giờ lại mắng chửi cô thậm tệ nhất, hung ác nhất, chỉ hận cô không thể chết ngay lập tức.

May mắn thay, điều duy nhất khiến cô ta mừng vui là những người này không phải là toàn bộ của nhà họ Lục, mà còn một bộ phận khác vẫn chưa xuất hiện.

“Lục Trung Dương, năm đó khi anh thoi thóp sắp chết trên chiến trường, là bố tôi đã cứu anh trở về, anh không nhớ sao? Ha ha, anh nói xem vong linh trên trời của bố tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”, Lục Thư Tuyết tùy ý điểm tên một người đang đứng trước mặt với vẻ mặt châm chọc.

“Lục Thư Tuyết, cô bớt nói bậy bạ đi!”, người đàn ông bị nêu tên kia gương mặt phiếm đỏ, bực tức không thôi, như muốn bày tỏ lòng trung thành, hắn lập tức quỳ xuống nói với Lục Lâm Khai: “Gia chủ, người này nói sảng liên thiên, lại tàn sát đồng bào của chúng ta, tổn hại thể diện nhà họ Lục, khẩn cầu gia chủ cho phép tôi diệt trừ dòng phản trắc đó!”

“Ừm, rất tốt, dẫu sao cũng mang dòng máu nhà họ Lục chúng ta, Trung Dương, cho cô ta một cái chết nhẹ nhàng, có hiểu không?”, Lục Lâm Khai hài lòng gật đầu, con ngươi xảo trá nhìn hướng Lục Thư Tuyết, tràn ngập đắc ý và mỉa mai.

Nhìn thấy chưa?

Đây chính là người mà bố cô đã cứu giúp, cho dù có ơn cứu mạng thì đã thế nào? Còn không phải vẫn quỳ xuống trước mặt và làm việc cho ông đây giống như vậy sao?

Thậm chí để thể hiện lòng trung thành còn muốn giết chết cô.

Tuyệt vọng rồi chứ?

Khoé miệng Lục Lâm Khai nhếch lên nét cười tàn khốc trắng trợn.

“Xin tuân theo mệnh lệnh của gia chủ!”

Lục Trung Dương nhận được chỉ thị liền đứng dậy duỗi tay ra, một tên thuộc hạ bên cạnh lập tức dâng lên cho hắn một thanh đao.

Ở tuổi 30 Lục Trung Dương đã đạt tới cảnh giới Linh Căn trung kỳ, phóng mắt khắp nhà họ Lục cũng là một trong số những người nổi bật.

Hắn nhận lấy đao rồi sải bước đi về phía Lục Thư Tuyết.

“Cô Lục, đúng vậy, tôi thừa nhận năm đó bố cô là người đã cứu sống tôi, nhưng lúc ấy tôi không hề kêu ông ấy cứu tôi, là ông ta tự nguyện làm vậy, liên quan gì tới tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.