Bát Gia Tái Thế

Chương 1008




Chương 1008

Đao…không ngừng lao đến, càng ngày càng gần!

Trần Đức không hề né tránh, anh biết tránh không được. Nhưng anh cũng không có bất kỳ sự phòng thủ hay phản kháng nào, bình tĩnh nhìn lưỡi đao đó, mặc nó lao đến: “Phương Tâm Ngọc, ông có chắc là có thể giết tôi không?”

“Đệt, tại sao không thể? Tao giết mày như giết chó!”, ánh mắt Phương Tâm Ngọc đầy giễu cợt, như thể nhìn thấy Trần Đức đã bị chia thành hai khúc, trong mắt hiện lên sự hung dữ, hưng phấn và khát máu cùng cực.

Song, đột nhiên!

Ngực của Phương Tâm Ngọc đau nhức vô cớ, cơn đau đó giống như ngòi nổ, vừa xuất hiện thì giây sau đã khiến tứ chi và kinh mạch của ông ta bị tắc nghẽn!

Nguồn linh lực vốn dĩ đang điên cuồng vận hành, đột nhiên bị chặn lại, giống như một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật.

Trong nháy mắt, linh lực của ông ta trở nên hỗn loạn!

Chạy loạn xạ tứ phương tám hướng, vô cùng cuồng bạo, không chỉ thế, lúc này lục phủ ngũ tạng và huyết dịch của ông ta cũng truyền đến một cơn đau dữ dội, không thể khống chế được.

“Phụt!’

Phương Tâm Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

Thanh đao trong tay cũng dừng lại!

Cách thắt lưng của Trần Đức chỉ vài cm!

Ông ta siết chặt đao, vẫn tiến về phía trước. Nhưng tia điện sấm sét trên thân đao giống như que diêm bị dập tắt, không còn chút tàn dư nào cả. Lưỡi đao vốn dĩ đang hùng hổ chém về phía Trần Đức, lúc này đã trở nên mềm mại, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Trần Đức khẽ nhếch môi cười, sau đó giơ tay búng nhẹ một cái.

Keng!

Âm thanh lanh lảnh vang lên, trường đao từ từ đứt gãy, chỉ còn lại một đoạn chuôi đao nằm trong tay Phương Tâm Ngọc.

“Sao…sao có thể?”

Khoảnh khắc này, Phương Tâm Ngọc thực sự kinh hãi hoảng sợ rồi, ông ta phát hiện ra một chuyện cực kỳ chí mạng, chỉ cần điều động linh lực thì trong thân thể ông ta sẽ xuất hiện những cơn đau kịch liệt không thể chịu được!

Hơn nữa, máu ông ta phun ra có màu đen!

Giống như một vũng mực!

Triệu chứng này, rõ ràng là trúng độc rồi…

Cảm nhận được tình trạng cơ thể, lúc này Phương Tâm Ngọc mới nhìn xuống vị trí bị Long Ngâm đâm xuyên. Nơi đó, trong lớp da thịt, có một cây kim đâm vào, rất mảnh, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ lẫn lộn với xương thịt, cực kỳ khó phát hiện ra cây kim bạc.

Hay nói đúng hơn, không phải là bạc, nó không phải bạc mà là màu đen!

Kim độc của Sửu gia để lại cho Trần Đức!

Phương Tâm Ngọc muốn giơ tay nhổ nó ra: “Haha, tôi khuyên ông đừng nên làm vậy, nhổ ra ông sẽ chết càng nhanh hơn đấy”, Trần Đức cười: “Tôi không muốn ông chết nhanh như vậy”.

Động tác của Phương Tâm Ngọc dừng lại, ông ta không chắc lời của Trần Đức nói có thật hay không, chuyện này liên quan đến tính mạng của ông ta, ông ta không dám đánh cược, trầm giọng nói: “Mày ác thật đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.