Bát Gia Tái Thế

Chương 1003




Chương 1003

Ngày Trần Đức chặt đầu người đệ tử tâm đắc của ông ta là Huyết Lãnh đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho ông ta, anh cũng là người duy nhất chọc giận ông ta trong những năm qua!

Những ngày này ông ta vẫn luôn rèn luyện, tính toán đột phá nút thắt của Linh Hải sơ kỳ thông qua điểm đặc biệt của Thiên Kiếm Phong để đạt tới Linh Hải trung kỳ, nhưng bất cứ khi nào ông ta nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện, dáng vẻ khi chết của Huyết Lãnh cũng như khuôn mặt của Trần Bát Hoang lại sẽ tức khắc nhảy ra trong đầu hiện ra trước mắt ông ta, khiến ông ta tinh thần bất an, khó có thể tiến vào trạng thái thiền định để đột phá!

Mặc dù thực lực của ông ta mạnh hơn một chút trong vài ngày này nhưng cảnh giới lại không có dấu hiệu đột phá!

Đôi mắt u ám hoàn toàn khóa chặt Trần Bát Hoang, Phương Tâm Ngọc trầm giọng nói: “Trần Bát Hoang, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại mò vào, có phải cậu cảm thấy mình đến vì những kẻ đã chết kia đặc biệt trọng tình trọng nghĩa không? Ha ha…?”

Trần Đức không hé răng nói lấy một lời, dáng vẻ của các anh em cùng người phụ nữ anh yêu lướt qua tâm trí anh như một thước phim, sự căm phẫn như một ngọn núi lửa trực chờ phun trào không ngừng dội lên lồng ngực anh.

Ngay cả nhịp tim cũng nhanh hơn.

“Trần Bát Hoang à Trần Bát Hoang, cái cậu gọi là trọng tình nghĩa kia trong mắt tôi chỉ là hành động ngu ngốc dại dột mà thôi”.

Phương Tâm Ngọc cực kỳ tự tin, Trần Bát Hoang tự dâng tới cửa, giống như cá thịt nằm trên thớt vậy, ông ta có thể tùy ý nắn bóp, giết chết anh bất cứ lúc nào. Ông ta đứng chắp tay sau lưng. Gió sắc thổi qua tuy rằng khiến trang phục của ông ta rách nát đôi phần nhưng lại gượng ép bản thân đóng vai cao nhân, toát ra cốt cách thần tiên, trông khá khôi hài.

“Trần Bát Hoang, nếu cậu đã trọng tình cảm như vậy, tôi liền đưa tiễn cậu tới gặp anh em của mình thôi, à đúng rồi cái đầu của cậu còn đáng tiền hơn họ rất nhiều đó”.

“Soạt!”

Dứt lời Phương Tâm Ngọc đã chuyển động.

Ông ta đợi không nổi nữa.

Mấy ngày nay ông ta đều canh cánh chuyện đột phá, Trần Bát Hoang không chết, chưa vì Huyết Lãnh báo thù, ông ta rất khó có thể xông qua bước cuối cùng, giờ phút này ông ta không muốn lại tiếp tục chờ đợi nữa, không đợi Trần Đức nói nửa lời, liền giương lên nắm đấm đập về phía anh!

Cú đấm này như một ngọn núi đè ép xuống, linh lực lập lòe, tách phóng ánh sáng rực rỡ chói mắt, nặng tựa vạn cân, không gian bị rung chấn phát ra tiếng gầm rú, tựa hồ có thể sụp đổ phá hủy bất cứ lúc nào!

Trong giây lát đã dồn ép tới trước người Trần Đức.

Hai mắt Trần Đức híp lại mở ra mắt xuyên thấu, đồng thời, năm ngón tay anh cũng nắm lại thành quyền, giơ nắm đấm nghênh đón.

Sau đó hai nắm đấm va chạm vào nhau.

“Bang!”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong giây tiếp theo, cả người Trần Đức lùi hẳn về phía sau hai ba mươi bước, đợi khi anh dừng lại, có thể thấy rõ ràng hai bàn tay đã bê bết máu, da thịt bị xé toạc, mơ hồ nhìn thấy cả xương trắng.

Còn Phương Tâm Ngọc chỉ lùi lại một bước!

Tay của ông ta cũng chỉ bị biến dạng nhẹ, chỉ vậy mà thôi!

“Ha ha, chỉ có chút ít năng lực đó thôi à?”, Phương Tâm Ngọc nở nụ cười rét lạnh tràn đầy khinh miệt: “Dám tới nơi này tìm người, bổn tôn còn tưởng cậu mạnh mẽ tới đâu, hiện tại xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.