Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 76: Sẽ Không Để Ý Đến Anh




“Em không cho anh gây tổn hại cho cô ấy, hôm nay em cảm thấy Mạc Nhược Y rất lạ chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới hành động nông nổi như vậy.” Tần Nguyệt giải thích cho anh hiểu.

Hai hàng lông mày rậm của Tống Cận Trạch chau lại, cô ta bị làm sao thì có liên quan gì đến anh, Tống Cận Trạch anh chỉ biết cô ta dám đẩy Tần Nguyệt vào chỗ nguy hiểm, chỉ như vậy thôi anh đã muốn giết cô ta rồi, nếu lúc nãy bác sĩ không kịp thời đi ra ngoài Tống Cận Trạch chắc chắn sẽ không buông tay.

Không thấy anh trả lời Tần Nguyệt khó chịu cấu vào tay Tống Cận Trạch.

“Em nói anh có nghe thấy không.”

Tống Cận Trạch cố ý né tránh không trả lời, rất rõ ràng anh không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện lần này.

Tần Nguyệt hiểu anh im lặng chính là không muốn bỏ qua, cô tức giận huých vào ngực Tống Cận Trạch một cái, mặc dù Tần Nguyệt dùng sức không mạnh, nhưng Tống Cận Trạch vốn không đề phòng, cũng cảm thấy trước ngực có hơi đau nhức.

Theo phản xạ lấy tay ôm ngực, nhìn người trong lòng, nói với giọng ai oán:

“Em tính ám sát chồng của mình sao?”

Tần Nguyệt “hừ” một tiếng, cô là đang rất tức giận.

“Do anh cả thôi.” Người đàn ông này lại không nghe theo cô, còn quay sang trách cô.

“Em nói anh làm sao có thể bỏ qua cho người đã đưa em vào chỗ nguy hiểm được.” Tống Cận Trạch khẽ thở dài.

“Cô ấy vẫn chưa đủ trưởng thành, thiếu suy nghĩ nên vẫn còn hành động theo cảm tính, em biết Mạc Y không phải là loại phụ nữ tâm cơ, tính kế hại người, nếu hôm nay cô ấy cố ý cũng không đích thân đưa em đến bệnh viện, cũng sẽ không đối diện với khuôn mặt hung dữ của anh.”

Chỉ hung dữ với cô ta cũng chưa có giết là may mắn cho cô ta rồi.

Tần Nguyệt không biết Tống Cận Trạch đang suy nghĩ gì, nếu biết cô sẽ bị chọc tức đến nôn ra máu.

“Nếu anh dám đụng vào Mạc Nhược Y em sẽ không tha cho anh.”

Đây là Tần Nguyệt đang cảnh cáo Tống Cận Trạch, nếu anh dám đụng một sợi tóc của Mạc Nhược Y cô sẽ không tha thứ cho anh.

Sắc mặt Tống Cận Trạch trầm xuống, trước giờ vẫn chưa có ai dám nói mấy lời này trước mặt anh, Tần Nguyệt lại vì một người mà dám buông lời này với Tống Cận Trạch.

“Em không tha cho anh thì em tính làm gì anh.”

“Em sẽ không nói chuyện, không để ý đến anh nữa.” Tần Nguyệt biết rõ dù cô có làm gì anh cũng sẽ sớm bại dưới tay anh.

Một lời nói này của Tần Nguyệt đã khiến cho bức tường cứng rắn trong lòng Tống Cận Trạch dao động, nhìn bộ dáng xích người, tránh né vòng tay của Tần Nguyệt, anh cũng đã chịu thua vẫn là cô lợi hại, khẽ thở dài một tiếng, Tống Cận Trạch kéo Tần Nguyệt ôm vào lòng, chấp nhận thõa hiệp.

“Được rồi! Được rồi! Anh sẽ không đụng hay làm hại gì đến Mạc Nhược Y còn không được sao, nhưng nếu sau nay cô ta còn dám gây nguy hiểm gì đến cho em anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như lần này.”

Nghe được câu trả lời này của Tống Cận Trạch, Tần Nguyệt cũng đã không còn giận, thay bằng khuôn mặt tươi cười, xoay người lại ôm chầm lấy cổ Tống Cận Trạch “đồng ý” với điều kiện của anh, Tần Nguyệt đảm bảo chuyện này đã dạy cho Mạc Nhược Y rút ra một bài học sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa, Mạc Nhược Y cũng không có lá gan đó.

“Nhất định sẽ không có sau này.”

Sau chuyện lần này, Tần Nguyệt phát hiện ra một điều Tống Cận Trạch rất sợ cô không để ý đến anh cho nên lần sau nếu Tống Cận Trạch dám bắt nạt cô thì cô sẽ lôi câu này ra nói hù dọa cho anh sợ.

Không bao lâu, điện thoại Tống Cận Trạch vang lên, là thư ký Hứa cậu ta nói cuộc họp sắp bắt đầu, giục anh mau đến tập đoàn để chủ trì cuộc họp, một mình cậu ta thật sự không đảm đương được. Tống Cận Trạch đã sớm dời cuộc họp nội bộ sau ba tiếng nữa, nếu thư ký Hứa không gọi đến anh cũng đã sớm quên mất mình vẫn còn một cuộc họp đang chờ đợi mình về. Tống Cận Trạch cũng không thể kéo dài quá lâu, để cho mọi người chờ đợi một mình anh thì không hay lắm, Tần Nguyệt hiện tại cũng không có vấn đề lớn, Tống Cận Trạch cũng không còn lý kéo dài tiếp nữa.

Cúp máy, không đợi Tống Cận Trạch lên tiếng, Tần Nguyệt liền biết anh có việc quan trọng không thể tiếp tục ở lại nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh, vốn dĩ Tống Cận Trạch đã rất bận.

“Anh có việc thì mau đi đi, đừng lo cho em, chỉ là va chạm nhẹ, em sớm đã không có gì đáng lo ngại rồi.”

Vuốt nhẹ tóc cô, anh khẽ nói: “Đợi anh.”

Tần Nguyệt khẽ gật đầu. Sau đó, Tống Cận Trạch liền rời đi.

Tống Cận Trạch vừa đi căn phòng liền trở nên yên tĩnh, Tần Nguyệt có chút buồn trong lòng, không nỡ rời xa anh nhưng cũng không còn cách nào khác, cô cũng không nên quá ích kỹ không lo nghĩ đến công việc của Tống Cận Trạch được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.