Tống Cận Trạch thản nhiên nói ra những lời vô tình này như đang sát muối vào vết thương trong lòng Bạch Khuynh làm cho cô đau đớn trong lòng, nổ lực trong suốt nhiều năm như vậy đến cuối cùng cũng chỉ là con số không.
- “ Tất cả đều tại Tần Nguyệt nếu cô ta không xuất hiện thì không sớm thì muốn tôi nhất định sẽ làm ngài yêu tôi ”.
Bạch Khuynh không chịu chấp nhận vẫn cố chấp cho rằng lỗi lầm đều do Tần Nguyệt gây ra, cô vươn đôi tay run run của mình níu lấy tay áo vest của Tống Cận Trạch nói.
Tống Cận Trạch cau mày tỏ ra chán ghét anh khó chịu rút tay của mình lại không cho phép Bạch Khuynh đụng vào người của mình. Tống Cận Trạch dứt khoát trực tiếp đứng dậy anh nhanh chóng cởi chiếc áo vest đang mặc vứt xuống đất. Sau đó anh khom người đối diện với khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Khuynh.
- “ Nếu cô ấy không xuất hiện tôi cũng không bao giờ yêu một người như cô”.
Nhìn rõ một màn hành động này của Tống Cận Trạch cô ngẩn người chỉ một cái đụng chạm của cô mà anh đã cảm thấy ghê tởm đến mức ngay lập tức cởi chiếc áo xuống nhưng rất nhanh Bạch Khuynh lại cười phá lên như một kẻ điên vang vọng trong cả căn phòng.
Thì ra cô khiến anh ghê tởm đến mức như thế. Trái tim cô tại sao lại đau như thế? Nhớ lại lần đầu vừa gặp Tống Cận Trạch Bạch Khuynh đã yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, từ ánh mắt, cử chỉ, dáng vẻ lạnh lùng của anh cô đều khắc sâu trong tim, chính vì muốn có được anh Bạch Khuynh cô đã không từ thủ đoạn đối với nhứng kẻ tiếp cận anh.
Nghe được tiếng cười của Bạch Khuynh anh khẽ cau mày lại.
Cuối cùng tiếng cười nhỏ dần nhỏ dần căn phòng lại trở nên yên tĩnh trở lại. Ánh mắt cô hiện lên vẻ đau thương nhưng rất nhanh nó đã được thay thế bằng ánh mắt của sự thù hận, Bạch Khuynh nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Cận Trạch không một chút sợ hãi.
- “ Tống Cận Trạch điều tôi hối hận nhất bây giờ không phải vì đã yêu anh, điều tôi hối hận nhất chính là không không thể tự tay hủy hoại Tần Nguyệt, không thể tự tay một nhát dao giết chết cô ta không để cho các người có thể ở bên nhau. Tôi đã không có được anh thì cô ta mãi mãi cũng không thể có được ”.
Nói đến đây Bạch Khuynh lại bắt đầu cười phá lên.
- “ Giết chết Tần Nguyệt…. giết chết cô ta….. hủy hoại tất cả của cô ta …. ha… ha… ha ”.
Tống Cận Trạch không thể ngồi yên nghe cô nói tiếp nữa, anh đã đứng dậy một cước đạp Bạch Khuynh ngã xổng soài dưới nền đất lạnh lẽo.
- “ Cô nghĩ tôi sẽ cho bàn tay dơ bẩn của cô đụng đến một sợi tóc của Tần Nguyệt, chỉ cần Tống Cận Trạch tôi còn sống một ngày thì cô hay bất cứ người nào cũng đừng mơ tưởng đến việc hãm hại cô ấy thêm một lần nào nữa ”.
Anh không muốn lần nào lại thấy Tần Nguyệt vì mình mà phải vật lộn trong phòng cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bạch Khuynh lồm cồm bò dậy khóe miệng run run nhưng cô vẫn cố gắng nói ra:
- “ Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội nhật định tôi sẽ giết chết Tần Nguyệt ”.
Tống Cận Trạch nhếch mép cười khinh bỉ, anh lại bóp chặt bên má của Bạch Khuynh muốn cô nghe rõ từng chữ anh nói:
- “ Cơ hội??? Ông trời còn sợ hạng người độc ác như thì làm sao có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của cô được, dù cho là có thì tôi cũng không cho phép bởi vì hôm nay là ngày chết của cô ”.
Nghe đến chữ “ chết ” Bạch Khuynh không những không sợ hãi như lúc đầu mà ngược lại còn mỉm cười.
- “ Được chết trong tay anh thì còn gì bằng ”.
Ánh mắt Tống Cận Trạch tràn đầy sự thâm hiểm, giọng nói của lạnh lẽo:
- “ Không!!! Chết thì quá nhẹ nhàng đối với cô. Tôi muốn cô trãi qua những gì đã làm với Tần Nguyệt, tất cả tôi đều muốn loại phụ nữ độc ác như cô trãi qua.
Loại phụ nữ đê tiện như cô, có chết một trăm, một vạn lần cũng không thể chả hết mọi tỗi trạng của mình. ”
Bàn tay anh đút vào túi quần tây của mình, lấy ra một lọ thuốc kích dục quăng tới tay của thuộc hạ của mình.
- “ Cho cô ta và những tên kia uống hết lọ thuốc kích dục trong này, nhốt họ vàn một căn phòng, phát trực tiếp cảnh những người này làm việc bại hoại lên mạng. Tôi muốn những người này chết dần chết mòn trong căn ngục này mãi mãi cũng không nhìn thấy ánh mặt trời ”. Dừng lại một chút nhìn vào sắc mặt đang dần biến đổi anh lại nói tiếp: “Loại thuốc này sẽ khiến các người chùm đắm trong mê lạc suốt hai ngày hai đêm nó rất phù hợp với loại người như cô đây ”.
Vừa dứt lời, Bạch Khuynh đã bò lại ôm lấy chân của Tống Cận Trạch không ngừng cầu xin, anh cau mày đá cô ra dứt khoát rời đi bỏ ngoài tai những tiếng kêu la kia.
- “ Không…. không…. cầu xin anh giết tôi…. đừng làm vậy đối với tôi…. giết tôi đi…..”
Cô thà chết chứ không muốn phải trải qua sự tuổi nhục như vậy.
Thuộc hạ của anh cầm lấy lọ thuốc lên làm động tác lắc lắc, sau đó cũng hai người khác giữ chặt lấy người Bạch Khuynh đang giãy giụa dưới đất, không ngừng la hét, thuộc hạ của anh bóp chặt miệng của cô đổ vào.
- “ Các người buông tôi ra…. tôi không uống…. buông ra…. giết tôi đi….”