Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 45: Diệt cỏ phải diệt tận gốc




Hơn một tiếng sau Tống Cận Trạch quay trở lại bệnh viện, trên tay còn cầm theo một hộp cháo loãng để sau khi Tần Nguyệt tỉnh dậy có thể ăn để lấy lại sức lực, anh đã rất cẩn thận chọn mãi mới chọn được cháo có hàm lượng dinh dưỡng cao phù hợp cho cô.

Tống Cận Trạch bấm lên thang máy tầng 5 đi thẳng, rẻ phải đã đến phòng hồi sức nơi mà Tần Nguyệt đang nằm. Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào, nhìn người đang nằm trên giường bệnh đôi mắt nhắm nghiền lại, cả cơ thể đều bị băng bó thì không khỏi đau lòng.

Đặt hộp cháo xuống chiếc bàn nhỏ ở đầu giường bệnh sau đó Tống Cận Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh nắm lấy bàn tay không một chút hơi ấm của cô áp lên trên má của mình, lẳng lặng chờ đợi Tần Nguyệt tỉnh dậy.

Được một lúc Tống Cận Trạch đã không thể chống đỡ nổi cơn bùn ngủ kéo đến sau đó liền gục xuống giường thiếp đi. Cả ngày hôm qua không có một giây một phút nào anh nghĩ ngơi trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm Tần Nguyệt, tìm được rồi đưa cô đến bệnh viện và túc trực mấy tiếng đồng hồ bên ngoài phòng phẫu thuật Tống Cận Trạch, đến tận bây giờ anh chỉ muốn túc trực bên cạnh cô chờ đợi Tần Nguyệt tỉnh dậy.

Chưa ngủ được bao lâu Tống Cận Trạch đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh cau mày lấy điện thoại từ trong túi quần nhìn màn hình điện thoại xong anh lại nhìn Tần Nguyệt sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhấc máy nghe điện thoại, anh sợ lúc mình đang nói chuyện sẽ làm phiền đến cô.

- " Điều tra được gì ".

Bên kia đầu dây thư ký Hứa cung kính trả lời:

- " Chủ tịch, tôi đã điều tra ra được người phụ nữ tối hôm qua chính là người đứng sau vụ bắt cóc Tần tiểu thư lần này, cô ta đã cho người đến Tần Thị theo dõi và chờ đợi lúc tần tiểu thư tan làm liền bắt giữ. Người phụ nữ ấy đã cho bọn người đó một số tiền rất lớn để họ làm nhục và quay phim, chụp ảnh khoả thân của Tần tiểu thư tung lên mạng. "

Tống Cận Trạch không hiểu một cô hầu gái nhỏ nhoi làm việc trong biệt thự của anh nhiều năm lại dám to gan lập mưu kế, thuê người đến bắt cóc người phụ nữ của anh thật khiến người khác khó mà tin được. Lần trước cô ta vẫn chưa chịu rút ra cho mình một bài học, chỉ là do lúc đó anh quá nhân nhượng mà tha cho cô ta một mạng để bây giờ cô ta lại hại người anh yêu, lần này diệt cỏ phải diệt tận gốc không thể ngoi lên được.

- " Còn gì nữa không? ".

Anh nghĩ nếu Bạch Khuynh còn dám bắt cóc thì chắc chắn cô ta còn làm rất nhiều điều mà anh không biết.

- " Người phụ nữ này từng là hầu gái ở biệt thự của chủ tịch có một lần đã bỏ thuốc kích dục vào ly nước của ngài, cô ta không từ thủ đoạn tìm mọi cách để trèo lên chiếc ghế Tống phu nhân. "

Nói xong thư ký Hứa liền im lặng một phần chờ mệnh lệnh từ Tống Cận Trạch phần còn lại là muốn xem phản ứng của anh sau khi biết được người đứng sau tất cả mọi chuyện.

Tống Cận Trạch nghe thư ký Hứa nói vậy, khuôn mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt Tống Cận Trạch trở nên thâm sâu, cả người đều toả ra sát khí khiến người khác nhìn thôi cũng phải run sợ. Muốn lên làm phu nhân của Tống gia Bạch Khuynh cô ta xứng sao.

- " Cậu tiếp tục canh tôi sẽ đến gặp mặt cô ta ".

Sau khi, cúp điện thoại Tống Cận Trạch đứng đăm chiêu một lúc sau đó quay lại giường bệnh vuốt ve khuôn mặt của Tần Nguyệt.

- " Đợi anh quay lại ".

Nói xong ngay lập tức anh liền đi ra khỏi phòng rời khỏi bệnh viện Tống Cận Trạch muốn giải quyết nhanh tất cả mọi chuyện sau đó liền quay trở lại bên Tần Nguyệt.

Tốc độ lái xe của anh rất nhanh đã đến nơi.

Bước vào phòng giam không khí bên trong căn phòng khác hẳn bên ngoài phòng, sự lạnh lẽo, u ám của nơi này làm người ta có cảm giác đẩy chính mình vào địa ngục, một khi đã bước chân vào sẽ không thể nào thoát ra ngoài được nữa.

Áp lực mà Tống Cận Trạch tạo ra càng làm cho không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt. Anh oai nghiêm ngồi vào chiếc ghế bằng gỗ được đặt ngay vị trí chính giữ phòng.

Bạch Khuynh được một người đàn ông lôi từ trong phòng giam ra ngoài, người đàn ông một chút " thương hoa tiếc ngọc " cũng không có mạnh bạo quăng cô xuống mặt đất trước mắt Tống Cận Trạch. Bạch Khuynh đau đớn nằm dưới mặt đất toàn thân đều là vết thâm tím bởi vì sự phản kháng của cô nên đã bị thuộc hạ của anh ra tay thô bạo.

Bạch Khuynh sợ hãi nằm co rút cơ thể lại ngước khuôn mặt trắng bạch của mình lên, khi nhìn thấy Tống Cận Trạch mình đầy sát khí đang ngồi trước mặt của cô thì phát hoảng lùi lại đằng sau, lắp bắp nói:

- " Thiếu gia.... Thiếu gia.... "

Cặp mắt của Tống Cận Trạch nheo lại nhìn Bạch Khuynh nở một nụ cười nhưng trong ánh mắt không hề hiện lên ý cười. Anh đứng lên từng bước tiến lại gần cô sau đó thân hình cao lớn khom xuống nhìn Bạch Khuynh.

- " Sợ sao ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.