Đỡ lấy cơ thể của Tần Nguyệt người đàn ông nhanh chóng bế cơ thể của cô để phía sau ghế lái, người đàn ông cẩn thận dùng dây trói hai tay, hai chân, dùng một miếng giẻ bịt miệng cô lại đề phòng lúc Tần Nguyệt thức giấc sẽ gây ra điều bất lợi cho mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi người đàn ông đã làm xong, hắn quay lại ghế lái khởi động xe chạy đi.
Lúc này, Tống Cận Trạch xã giao cùng đối tác nước ngoài vừa vặn xong. Cả ngày hôm qua, vì muốn có thời gian rảnh cho Tần Nguyệt mà anh đã dời lịch hẹn cùng đối tác và tất cả công việc qua ngày hôm sau. Công việc có bỏ một ngày vì người anh yêu bỏ một ngày cũng không sao chỉ sợ anh bỏ lở một ngày thì sẽ không có cơ hội lần nào nữa.
Mặc dù không hiểu tại sao nhưng trong lòng anh lúc đó nhìn cô cùng người đàn ông khác nói chuyện cười đùa vui vẻ trong nhà hàng trong lòng anh liền sợ hãi, chưa có nỗi sợ hãi nào anh chưa trãi qua và run sợ như lúc đó. Sợ một ngày nào đó người đàn ông đó sẽ cướp mất cô.
Công việc nhiều khiến anh mệt mỏi nhưng có thể nhìn thấy được Tần Nguyệt thì nhất định mọi sự mệt mỏi đều sẽ tan biến nghĩ đến đây Tống Cận Trạch bất giác mỉm cười.
Anh nhanh chóng lái xe hướng đường về chung cư của Tần Nguyệt không hiểu tại sao bây giờ Tống Cận Trạch rất muốn gặp cô, rất muốn.
Không bao lâu, chiếc xe của anh đã dừng lại ở chung cư nơi Tần Nguyệt đang ở.
Khoé miệng Tống Cận Trạch nhếch lên rất nhanh thôi điều trong lòng anh muốn sẽ được thực hiện.
Đi thêm vài bước đã đến cửa thang máy, anh nhấn lên tầng lầu căn hộ của Tần Nguyệt. Cửa thang máy mở ra, Tống Cận Trạch vội vàng đi đến căn hộ của cô gõ cửa.
- " Cốc.... Cốc..... Cốc....."
Dì Lam đang ngồi đợi Tần Nguyệt trở về nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa trong lòng bà đã buông sự lo lắng xuống nhưng vẫn không hiểu bình thường Tần Nguyệt có chìa khoá mở cửa đâu cần bà phải ra mở cửa chắc có thể do cô đã làm mất chìa khoá nên không thể vào được.
Rất nhanh bà đã ra ngoài mở cửa nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đã không còn thay vào đó là sự kinh ngạc. Người trước mặt dì Lam không phải là Tần Nguyệt mà là người đàn ông lần trước bà đã gặp nhưng bây giờ đã muộn cậu ta đến đây làm gì.
- " Muộn thế này cậu đến đây tìm Tiểu Nguyệt có việc gì ".
Có thể do có việc gấp nên mới đến đây giờ này.
- " Con muốn gặp cô ấy một chút! Có một việc cần trao đổi ".
Dì Lam mở cửa để Tống Cận Trạch đi vào.
- " Cậu ngồi ghế chờ một chút có thể Tiểu Nguyệt sắp trở về rồi ".
Nói xong bà liền vào phòng bếp lấy nước mời anh uống.
Lông mày của Tống Cận Trạch nhíu chặt lại muốn thế này còn chưa về.
- " Cô ấy chưa về??? ".
Bà mang nước đặt nhẹ lên bàn, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
- " Thường ngày con bé không về trễ như vậy nhưng hôm nay muộn như vậy vẫn chưa trở về thì rất lạ. Tôi cũng đã gọi cho Tiểu Nguyệt vài cuộc nhưng vẫn không ai nghe máy chắc là do con bé tập trung quá vào công việc.
Tống Cận Trạch im lặng, lắng nghe không hiểu tại sao tròng lòng có cảm giác khó chịu, bồn chồn, bàn tay anh siết chặt lại ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Móc điện thoại nằm trong túi ra, Tống Cận Trạch bấm một dãy số sau đó bấm gọi, đúng như lời dì Lam nói anh chỉ nghe tiếng đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Không ai nghe máy một lúc thì điện thoại liền tắt, Tống Cận Trạch lại tiếp tục gọi điện thêm vài cuộc nữa nhưng kết quả vẫn như ban đầu không thay đổi.
Đáng lý ra giờ này Tần Nguyệt đã có mặt tại căn hộ này dù công việc có nhiều nhưng cũng không cần về muộn như vậy còn không nghe điện thoại, trong lòng anh lo sợ trên đường về cô đã xảy ra chuyện.
Không được! Anh không thể ngồi chờ ở đây mãi chắc chắn cô phải xảy ra chuyện gì nên mới chưa trở về. Trong lòng Tống Cận Trạch bây giờ chỉ có một câu nói " Anh phải đi tìm cô ".
Đột nhiên Tống Cận Trạch đứng dậy, dì Lam nhìn bóng lưng đang rời đi của anh liền hỏi:. ngôn tình hay
- " Cậu tính đi đâu ".
- " Tôi đi đến Tần Thị gặp cô ấy, dì về đi không cần đợi thêm chắc do công việc quá nhiều nên cô ấy chưa về dì không cần phải lo lắng nếu có việc gì tôi sẽ gọi cho dì ". Trấn an lại sự lo lắng của dì Lam anh cũng không muốn bà ấy gọi điện báo lại chủ tịch Tần.
Bỏ lại một câu nói sau đó Tống Cận Trạch rời đi, vừa đóng cánh cửa lại bước chân của anh đã đi rất nhanh vội vàng.
Một lúc sau, Tống Cận Trạch đã xuất hiện tại Tần Thị nhìn lên phía trên thì đều đã không còn đèn có thể Tần Nguyệt vừa làm xong việc nên đang đi lấy xe.
Anh vội vàng đi lại gara xe, tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Nguyệt đâu lúc này nỗi sợ trong lòng anh càng tăng thêm, Tống Cận Trạch lại gọi tiếp cho Tần Nguyệt với hy vọng cô sẽ nghe máy.
Bất ngờ Tống Cận Trạch nghe thấy có tiếng chuông điện thoại gần chỗ anh đang đứng, anh bước lại nơi đang đỗ chuông thì phát hiện có chiếc điện thoại đang nằm trên đất, cầm lên xem Tống Cận Trạch liền nhận ra đây là điện thoại của Tần Nguyệt.
Anh soi đèn điện thoại xung quanh liền phát hiện có cách đó không xa có vết xô xác ở đây. Bây giờ, Tống Cận Trạch có thể chắc chắn Tần Nguyệt đã bị ai đó bắt cóc.
- " Khốn kiếp ".
Không chần chừ thêm một giây nào, anh liền gọi cho một người.
- " Cậu xem lại toàn bộ camera của Tần Thị điều tra hiện tại Tần Nguyệt đang bị tên bắt cóc đó đưa đến đâu ".
Chỉ nghe bên kia nói " rõ " sau đó liền cúp máy.
Người phụ nữ của Tống Cận Trạch này cũng dám bắt cóc, ánh mắt anh hằn lên tia máu đỏ, anh sẽ khiến tên đó không còn thấy mặt trời nữa.