Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 84: 84: Tạm Biệt Anh Hoắc Cẩn




Tần Nguyệt biết mình đã nói trúng tim đen của Hoắc Cẩn cho nên không bỏ qua mà tiếp tục nói:

“Anh rất lo lắng cho cô ấy, nếu em nói không sai khi em vẫn đang cấp cứu trong phòng anh đã cố gắng bảo vệ Nhược Y khởi tay Cận Trạch anh lo sợ Cận Trạch sẽ làm điều gì đó tổn hại đến cô ấy hoặc hành động anh nói Nhược Y trở về Mỹ làm cô ấy lầm tưởng anh muốn bảo vệ em sợ cô ấy còn ở lại sẽ làm hại em thêm một lần nữa nhưng thật ra người anh đang muốn bảo vệ là cho Nhược Y phải không? Rõ ràng anh biết nếu cô ấy ở đây rất có thể Cận Trạch sẽ làm điều gì tổn hại đến Nhược Y cho nên anh đã nói cô ấy trở về Mỹ đúng không?”

Hoắc Cẩn vẫn một mực im lặng, ánh mắt có phần lãng tránh đi nơi khác, anh không dám đối mặt với ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả của Tần Nguyệt bởi vì những điều cô nói tất cả đều đúng.

Tần Nguyệt mỉm cười lại nói:

“Nếu anh không thừa nhận cũng không sao, em nhớ lúc anh vừa ngồi xuống em có nhắc đến việc Nhược Y đã hẹn gặp em, ánh mắt cùng biểu cảm trên khuôn mặt của anh đều rất lo lắng, có phải anh đang lo cô ấy tìm em là lại muốn làm điều gì thiếu suy nghĩ gây ảnh hưởng không tốt đến cô ấy phải không?”

Dừng một chút, Tần Nguyệt thở dài sau đó nhìn vào ánh mắt đang né tránh của Hoắc Cẩn.

“Quá rõ ràng, anh có tình cảm với Nhược Y đó không phải thứ tình cảm anh em như anh đã nghĩ, vậy tại sao anh cứ phải lãng tránh tình cảm của mình một mực phủ nhận cứ khăng khăng cho rằng anh có tình cảm với em làm cho cô ấy đau lòng, làm cho cả hai cứ phải dày vò nhau trong đau khổ chứ.

Suy nghĩ đến câu nói cuối cùng trước khi rời đi của Mạc Nhược Y, Tần Nguyệt lại có chút tức giận không nhẫn nhịn được mà nói ra:

“Hoắc Cẩn! Anh có biết trước khi rời đi Nhược Y còn không thể yên tâm về anh, cô ấy còn mong em có thể quay đầu chấp nhận tình cảm của anh.

Anh phải biết khi nói những lời này Nhược Y đã đau lòng đến mức nào một cô gái tốt như cô ấy anh còn do dự cái gì?”

Cô gái ngốc này! Sau khi nghe Tần Nguyệt kể lại lông mày của Hoắc Cẩn nhíu lại, trong đầu đã mắng một câu.

Im lặng một lúc cuối cùng Hoắc Cẩn cũng đã lên tiếng:

“Anh cũng không hiểu nổi tình cảm của anh dành cho Nhược Y là tình cảm gì? Trước giờ anh vẫn nghĩ tình yêu anh dành cho em cả đời này sẽ không thay đổi cho nên anh luôn cho rằng tình cảm của anh dành cho Nhược Y đơn giản là người anh trai quan tâm đ ến em gái anh….

Chưa để Hoắc Cẩn dứt lời, Tần Nguyệt đã ngay lập tức xen ngang:

“Nếu anh đã nói không hiểu rõ tình cảm của mình với cô ấy, vậy anh thử nghĩ xem sau khi Nhược Y trở về Mỹ sau một thời cô ấy dần nguôi ngoai nổi đau cũng cũng dần không còn tình cảm với anh nữa, Nhược Y là một cô gái xinh đẹp lại tốt bụng chắc chắn không ít đàn ông theo đuổi, nếu lỡ như cô ấy đem lòng thích một người, sau một thời gian tìm hiểu Nhược Y cảm thấy người đàn ông này là một người rất thích hợp rồi cô ấy người đàn ông đó tiến vào hôn nhân nhưng tiếc là người đàn ông đó lại không phải là anh.

Lúc đó anh sẽ đến chúc mừng, chính miệng chúc cả hai hạnh phúc….

.

Nhìn thấy hai bàn tay Hoắc Cẩn nắm chặt lại, gân xanh nỗi lên Tần Nguyệt lấy tay che miệng cười tât nhiên mục đích của cô đã đạt được, cho anh chừa cái tội có tình cảm với con gái nhà người ta mà cứ liên tục phủ nhận làm cho con gái người ta đau lòng.

Mọi chuyện, cô đều đã nói hết rồi, Tần Nguyệt kiếm cớ rời đi:

“Em còn có công việc cho nên em đi trước nhé.

Tạm biệt anh!”

Dứt lời, Tần Nguyệt cầm túi rời đi để cho Hoặc Cẩn có không gian yên tĩnh để suy nghĩ, cô mong sau những lời nói của cô Hoắc Cẩn sẽ thông suốt và tìm lại tình yêu anh đã đánh mất, Tần Nguyệt hi vọng sau này gặp lại bên cạnh của Hoắc Cẩn sẽ xuất hiện một cô gái người đó chính là Mạc Nhược Y.

Sân bay

Mạc Nhược Y đang ngồi ở ghế chờ đến giờ lên máy bay, chỉ một lát nữa thôi cô sẽ rời khỏi nơi này trong lòng cô không muốn rời xa nơi này, rời xa Hoắc Cẩn.

“Chuyến bay lúc mười ba giờ ba mươi bay từ Trung Quốc đến Mỹ sẽ được cất cánh sau ít phút nữa….

” Sau một lời thông báo của nhân viên sân bay, Mạc Nhược Y cùng những người khác kéo hành lý lên máy bay.

Trước khi đi, Mạc Nhược Y còn vướng vấn quay đầu lại nhìn lần cuối cùng sau đó mới cất bước đi.

Hoắc Cẩn! Em đã có một thời gian rất dài được ở bên cạnh anh, cùng anh đọc sách, cùng anh đi dạo, cùng anh nấu cơm, khi anh buồn cố gắng làm cho anh cười, khoảng thời gian đó thật vui vẻ biết bao, em sẽ lưu giữ những ký ức tươi đẹp này thành một kỷ niệm mãi mãi chôn sâu vào một góc nhỏ trong tim.

Chặng đường tiếp theo không có anh bên cạnh em sẽ vẫn cố gắng bước tiếp, anh không cần phải bận lòng nữa nhé, tạm biệt anh,Hoắc Cẩn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.