Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 78: 78: Sốt Cao




Khi cánh cổng được mở ra, Hoắc Cẩn bị cảnh trước mắt dọa sợ, anh không còn giữ được bình tĩnh, bàn tay vứt chiếc dù xuống đất, chạy nhanh đến chỗ Mạc Nhược Y đang nằm sớm đã ngất đi, Hoắc Cẩn ngồi xổm xuống vội vàng bế cô lên, sau đó đi nhanh chân đưa Mạc Nhược Y vào nhà.

Bản thân Mạc Nhược Y vừa trãi qua một trận mưa lớn cộng thêm cơ thể lại mệt mỏi sớm đã không chịu đựng nổi giây phút cánh cổng đóng lại, Mạc Nhược Y đã không thể chống đỡ nỗi cơ thể đang dần cạn kiệt sức lực, đầu óc đau nhức quay cuồng mà ngã xuống ngay lập tức, đôi mắt nặng dần chầm chầm nhắm chặt lại.

Trong lúc mơ hồ, Mạc Nhược Y chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được một bàn tay cứng rắn, bế bỗng cô lên, Mạc Nhược Y rất muốn nhìn xem người bế mình là ai có phải là anh hay không? Nhưng hai mắt cô lại không tài nào mở ra được dù là Mạc Nhược Y đã gắng gượng hết sức cũng chỉ thấy hình ảnh mờ ảo, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia, cuối cùng ý thức của Mạc Nhược Y không thể chống đỡ nổi sau đó liền bất tỉnh, cánh tay buông thõng xuống hai bên.

Hoắc Cẩn thấy bộ dáng của cô thì không khỏi lo lắng, anh bế cô vào phòng, đặt lên giường.

Cơ thể Mạc Nhược Y rất lạnh, cần phải nhanh được giữ ấm, Hoắc Cẩn không thể nghĩ nhiều anh nhanh tay cởi qu@n áo ướt sũng nước của Mạc Nhược Y vướt xuống sàn, sau đó liền kéo chăn đắp lên người cô.

Bản thân chạy đi lấy khăn, nước ấm cùng đi lại tủ một bộ đồ mới cho Mạc Nhược Y.

Anh dùng khăn đã được nhúng vào chậu nước ấm lau cơ thể cô một lượt, mỗi một chỗ trên cơ thể Mạc Nhược Y được anh lau qua, Hoắc Cẩn chỉ cảm thấy dường như cơ thể cô không còn một chút hơi ấm nào, rất lạnh.

Trong cơn mê, Mạc Nhược Y không thể nào ngủ yên, cô cảm thấy như bản thân rơi vào băng hỏa, lúc thì cảm thấy như rơi vào một hầm băng lạnh lẽo, lúc lại cảm thấy bản thân nóng như rơi vào một hố lửa, hàng lông mày Mạc Nhược Y nhíu lại, khuôn mặt túa ra mồ hôi, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Miệng cô không ngừng nói mớ: “Nóng ….nóng quá……”

Lúc lại, co rút cơ thể run rẩy nói: “Lạnh….

lạnh quá….”

Thấy Mạc Nhược Y khó chịu, nằm trên giường, lúc đá chăn, lúc lại ôm chặt cứng chiếc chăn, miệng lại nói mớ, ánh mắt Hoắc Cẩn hiện lên vẻ đau lòng, nhưng đến chính anh cũng không nhận ra.

Hoắc Cẩn đặt bàn tay lên trán Mạc Nhược Y, không ngoài dự đoán trán cô rất nóng, có lẽ ngâm nước mưa quá lâu, ngoài trời lại lạnh nên cô đã bị sốt.

Anh nhanh chóng rời khỏi phòng chạy đi tìm hộp y tế.

Đầu óc đau nhức quay cuồng, từng chuyện đã xảy như một cuộn phim quanh quẩn trong đầu Mạc Nhược Y, cô thấy Tần Nguyệt bị tai nạn, cô lại thấy ánh mắt của Hoắc Cẩn nhìn mình đầy thất vọng, sau đó anh dần dần biến mất dù cô đuổi theo thế nào cũng không kịp, kêu thế nào anh cũng không trở lại cứ như vậy mà rời xa cô, mặc cho cô khóc lóc phía sau.

Trong bóng tối, chỉ còn mỗi mình Mạc Nhược Y ngồi đó bất lực rơi nước mắt, bất lực gào thét tên anh.

“Đừng…đừng đi….em sai rồi… anh đừng đi… đừng bỏ em lại một mình…em rất sợ…Hoắc Cẩn…anh đừng đi…em không cố ý làm hại đến chị Tần Nguyệt…làm ơn đừng bỏ rơi em….em sai rồi… em sai rồi….”

Đúng lúc, Hoắc Cẩn quay trở lại, những lời Mạc Nhược Y anh đều nghe hết, trong lúc bản thân đang bị dày vò bởi cơn sốt vậy mà Mạc Nhược Y cũng không quên lo lắng rằng anh không tin những lời cô nói, không ngừng giải thích, xin lỗi.

Bàn tay anh siết chặt lại, tim khẽ thắt lại, đau lòng nhìn Mạc Nhược Y.

Anh đi đến bên cạnh giường, vuốt nhẹ tóc cô, nắm lấy bàn tay cô nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không đi.”

Giọng nói dịu dàng của Hoắc Cẩn như liều thuốc an thần hiệu quả, Mạc Nhược Y trong cơn mê dường như nghe thấy cũng không còn sợ hãi nữa, đôi lông mày cũng từ từ giãn ra.

Hoắc Cẩn thấy bộ dạng của cô như vậy liền lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.

Một lúc sau, anh lấy nhiệt kế ra, bên trên hiển thị 39 độ, lông mày anh nhíu chặt lại, khuôn mặt rất khó coi, sốt cao như vậy, liếc nhìn Mạc Nhược Y trên giường, Hoắc Cẩn lấy khăn trùm lên trán Mạc Nhược Y, trong lòng Hoắc Cẩn không ngừng tự trách bản thân, nếu không phải lúc ấy anh quá vô tình để lại cô một mình, anh không dám nghĩ nếu lúc đó bản thân cứng rắn không bước ra ngoài xem Mạc Nhược Y đã trở về hay chưa, có thể cô sẽ nằm trước cổng nhà anh đến sáng.

“Mạc Y uống thuốc sẽ không còn khó chịu nữa”.

Hoắc Cẩn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn, không còn tí sức lực nào của Mạc Nhược Y để cô dựa vào ngực anh.

Trong cơn mê Mạc Nhược Y cảm thấy miệng của cô được đút thứ gì đó, cô theo phản xạ né tránh, viên thuốc trên tay Hoắc Cẩn cũng vì vậy mà rớt xuống.

Hết cách, anh nhặt viên thuốc lên, đưa thuốc vào miệng anh, uống một ngụm nước, sau đó liền hôn lê môi Mạc Nhược Y đẩy thuốc vào miệng cô, chờ đến khi cô nuốt xuống thì mơi buông ra.

Hoắc Cẩn không dám rời xa Mạc Nhược Y một đêm anh nằm bên cạnh ôm lấy cơ thê cô vào lòng ủ ấm cho cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.