Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 71: 71: Không Dám Đối Diện




Cuối cùng Hoắc Cẩn cũng buông cánh môi Mạc Nhược Y ra, cho cô cơ hội để hít thở.

Mạc Nhược Y há miệng hít thở, đôi mắt ngập nước, không còn nhìn rõ khuôn mặt của anh, cho đến khi cảm giác được nơi mẫn c ảm nhất trên cơ thể đang bị ngón tay của anh k1ch thích.

Mạc Nhược Y chưa bao giờ trãi qua cảm giác k1ch thích này, ánh mắt trở nên mơ màng, cả cơ thể đều ửng hồng, hai chân cô bất giác co lại.

Nhìn dáng vẻ bị d*c vọng k1ch thích của Mạc Nhược Y, yết hầu của Hoắc Cẩn khẽ trượt xuống, mơ hồ còn thoáng nghe âm thanh nuốt nước bọt, lúc này, anh đã không thể nào tự chủ được bản thân, đôi mắt anh đã hoàn toàn bị d*c vọng nhấn chiềm.

Cô dùng ánh mắt ngập nước nhìn anh như muốn nói anh dừng lại, nhưng trong mắt Hoắc Cẩn hiện giờ Mạc Nhược Y chi có thể nhìn thấy một ngọn lửa của d*c vọng, đang bùng cháy dữ dội không thể nào dập tắt được.

Bất giác nước mắt từ khóe mi cô rơi trên khuôn mặt của mình,

Tất cả những điều này đến quá bất ngờ, cô thực sự không rõ ràng lắm, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Mạc Nhược Y cũng không còn ý định dẫy dụa cô biết có phản kháng cũng vô dụng, cô dần dần buông lỏng bàn tay hoàn toàn để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Mắt thấy, Mạc Nhược Y đã không còn dãy dụa nữa, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã hài lòng hơn trước.

Hoắc Cẩn nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người mình sau đó quăng xuống đất, kề sát vào nơi m3m mại của cô, bàn tay mang theo hơi nóng của anh cởi bỏ nội y của cô xuống.

Ánh mắt tràn đầy d*c vọng nhìn chằm vào bộ ng ực của Mạc Nhược Y, sau đó Hoắc Cẩn không kiềm được cúi xuống ngậm lấy nụ hoa nhỏ nhắn của cô.

Môi của anh chạm vào làn da trắng mịn của cô, những nơi anh đi qua đều để lại vô số dấu ấn, từ từ di chuyển xuống cái bụng phẳng lì của cô, ngón tay chạm đên nơi mẫn c ảm, cảm thấy đã đủ ướt, Hoắc Cẩn liền nâng dùi của Mạc Nhược Y lên không do dự mà đưa d*c vọng của mình vào trong cơ thể cô.

Môi của Mạc Nhược Y mím chặt lại, lông mày nhìu chặt, bàn tay túm chạt drap giường cố gắng chịu đựng cơn đau phía dưới truyền đến, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Đột nhiên Mạc Nhược Y cảm nhận được một nụ hôn dịu dàng đắt lên trán cô, bên tai cô còn loáng thoáng nghe được giọng của anh:

“Một chút sẽ không đau nữa.” Hoắc Cận nhẹ giọng dỗ dành cô.

Qua một lúc, cơn đau đã đi qua, anh di chuyển hạ th@n của mình nhẹ nhàng, không để cô cảm thấy đau.

“Ưm….” Lúc đầu Mạc Nhược Y còn cảm thấy cơ thể giống như bị xé rách, nhưng sau đó cơn đau qua đi, không hiểu vì sao cô cảm giác cơ thể đang bị cảm giác khoái lạc từ từ chiếm lấy.

Dần dần cùng anh trầm luân vào cơn kh0ái cảm.

Sáng hôm sau….

Ánh sáng ban mai khẽ chiếu qua lớp cửa kính vào bên trong căn phòng.

Mạc Nhược Y từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, cô mệt mỏi khẽ nhích người, lông mày khẽ nhíu lại, cả cơ thể của cô hiện giờ đều đau nhức nhất là vị trí phía dưới chỉ cần di chuyển một chút cơn đau liền ập tới.

Trong đầu Mạc Nhược Y bỗng chốc hiện lên hình ảnh tối hôm qua Hoắc Cẩn và cô đã phát sinh loại chuyện đó, môi cô khẽ mím chắt lại, ánh mắt vô thức nhìn sang bên cạnh, Mạc Nhược Y liền phát hiện Hoắc Cẩn đã tỉnh dậy từ bao giờ, không dám đối diện với ánh mắt cô mà vẻ mặt khó xử cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Hoắc Cẩn cũng vừa tỉnh dậy, phát hiện bản thân không mặc quần áo, nhìn sang lại thấy Mạc Nhược Y đang nằm ngủ, anh liền biết đã phát sinh ra chuyện không nên rồi.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh, Mạc Nhược Y liền nhận ra anh đang cảm thấy có lỗi với cô.

Mạc Nhược Y chịu đựng cơn đau, cố gắng ngồi dậy, vươn bàn tay đặt lên tay anh thấp giọng:

“Anh Hoắc Cẩn…”

Cô chỉ muốn nói mình không sao, anh không cần khó xử, không phải lỗi của anh, vốn dĩ hôm qua Hoắc Cẩn quá say lại nhận nhầm cô là Tần Nguyệt.

Lời nói của Mạc Nhược Ycòn chưa dứt Hoắc Cẩn bên cạnh đã lên tiếng trước, anh vẫn cuối đầu.

“Mạc Y xin lỗi.” Bàn tay anh khẽ siết chặt lại, cố gắng nói ra bốn từ, sau đó Hoắc Cẩn đã xốc chăn bỏ ra ngoài, anh không còn mặt mũi nào mà nhìn cô nữa.

Nhìn theo bóng dáng bỏ đi của Hoắc Cẩn nước mắt trên khóe mi cô bất giác rơi xuống, trái tim nhói đau, một ánh nhìn của anh cô cũng không có, từ đầu đến cuối Mạc Nhược Y ngoài thấy vẻ áy náy, khó xử, ánh mắt né tránh ngoài biểu cảm đó ra cô không thấy bất cứ biểu cảm nào khác trên khuôn mặt anh.

Nếu hôm nay người bên cạnh Hoắc Cẩn không phải là Mạc Nhược Y mà là Tần Nguyệt anh sẽ có loại biểu cảm đó không?

Mạc Nhược Y thật sự rất muốn hỏi Hoắc Cẩn, chị Tần Nguyệt có gì tốt? Làm anh đau lòng, tổn thương nhiều như vậy anh vẫn yêu còn cô có chỗ nào thua kém chị Tần Nguyệt?

Hoắc Cẩn đứng bên ngoài cánh cửa, nghe cô khóc thương tâm như vậy, bàn tay anh siết chặt

Tại sao không phải là người nữ khác mà lại là Mạc Nhược Y anh đúng là không bằng cầm thú! Hoắc Cận không thể kiếm chế cảm xúc bàn tay đấm mạnh vào tường..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.