68: Mạc Nhược Y Lo Lắng
Không khí ở bên trong yến tiệc khiến cô cảm thấy khó chịu ra ngoài hóng gió thoải mái chưa được bao lâu lại xuất hiện một Đỗ Lam Tuyết phá nát bầu không khí của cô.
Tần Nguyệt quay lại yến tiệc với khuôn mặt khó chịu, hàng lông mày cau lại, với những lời nói kia của Đỗ Lam Tuyết cô không quá để ý đến suy cho cùng cô ta cũng chỉ muốn chia rẻ tình cảm giữa cô và Tống Cận Trạch, người ngốc cũng nhìn ra được, Tần Nguyệt cô không dễ mắc mưu kế thế đâu.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ Tần Nguyệt đi không cẩn thận va phải vào lồ ng ngực ai đó, bàn tay cô sờ lên cái chán đáng thương của mình, vừa bị va đau cộng thêm cơn khó chịu trong người Tần Nguyệt tính người nào đi không biết nhìn đường nhưng vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy người va phải là ai những lời mắng của cô vừa ra đến cổ họng liền nuốt vào trong trở lại.
Mắt thấy, biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt cô, Tống Cận Trạch khẽ nhăn mày lại, hai tay nắm chặt lấy hai vai của Tần Nguyệt, xoay người cô lại đối diện với anh.
“Ai lại dám làm cho em giận.”
Khi Tống Cận Trạch hỏi tới sự buồn bực trong người Tần Nguyệt chỉ có tăng chứ không giảm.
“Còn không phải tại anh.”
Đúng rồi! Đều là tại anh, chính là tại anh quá đào hoa.
Tống Cận Trạch: “???”
Nghe được lời trách này của Tần Nguyệt anh liền không hiểu, lúc nãy không phải cô vừa ra ban công hóng gió, anh không bên cạnh cô sao có thể làm cô tức giận như vậy được.
“Anh sao?” Tống Cận Trạch hỏi lại.
Tần Nguyệt không do dự mà nói “phải”.
Cuối cùng là vì sao cô giận Tống Cận Trạch cũng không biết, nhưng thấy Tần Nguyệt vẫn còn tức giận nên anh liền hạ giọng.
“Được rồi! Đều tại anh không tốt.
Về anh sẽ đền bù cho em.”
“Đền bù” Tần Nguyệt nghe được hai từ này có chút mờ mịt nhưng khi nhìn ra nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Tống Cận Trạch cô liền hiểu “đền bù” của anh là gì.
Tần Nguyệt xấu hổ đánh vào cánh tay của anh khẽ nói:
“Em mới không cần.”
Cơn giận trong người cô cũng tan đi, Tống Cận Trạch thấy Tần Nguyệt đã vui trở lại biết mục đích của anh đã đạt được.
“Lúc chiều em đã không ăn.
Qua bên kia ăn một chút gì đi.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến cô đã cảm thấy đói.
Tần Nguyệt liền gật đầu cùng Tống Cận Trạch bước đến chiếc bàn dài được đặt cách đó không xa nơi để rất nhiều đồ ăn.
Cùng lúc này, tại một quán bar.
Hoắc Cẩn ngồi trên ghế trên tay cầm ly rượu không ngừng uống, hết ly xong đến ly khác, xung quanh anh đã có rất nhiều trai rượu đã rỗng, tất cả đều là loại rượu mạnh.
Hoặc Cẩn đã xuất hiện ở đây lúc chiều, từ lúc quán có một vài bóng người cho đến khi quán trở nên đông nghẹt, anh cũng chưa từng rời khỏi bàn nữa bước, anh không quan tâm đ ến mọi thứ xung quanh, Hoắc Cận chỉ tập trung vào một việc duy nhất đó uống rượu.
Trở về lần này anh chỉ có một mục đích duy nhất chính là theo đuổi Tần Nguyệt, năm đó Hoắc Cẩn đã chọn từ bỏ tình yêu của mình dành cho cô mà chọn sự nghiệp, anh chỉ muốn có sự nghiệp ổn định sau đó sẽ quay về tìm cô cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Trong trái tim của của Tần Nguyệt sớm đã có người khác dù anh có làm cách nào cũng không thể thay đổi, cũng chính miệng cô đã thừa nhận trước mặt anh đã yêu Tống Cận Trạch.
Nếu năm đó Hoắc Cẩn thổ lộ tình cảm của anh có lẽ sẽ không có kết quả như ngày hôm nay, không thể trách ai khác chỉ có thể trách anh quá ngu ngốc.
Suy nghĩ đến đây, Hoắc Cẩn liền ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Chiếc điện thoại được anh ném trên bàn đột ngột có người gọi đến, Hoắc Cẩn không quan tâm người gọi đến cho anh là ai mà trực tiếp tắt máy, hiện tại anh chỉ muốn ở một mình.
Lúc này, Mạc Nhược Y đang đứng trước cửa quán bar, lông mày khẽ cau lại, đôi môi mím chặt, biểu cảm trên khuôn mắt vô cùng lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, bàn tay nhấn gọi cho Hoắc Cẩn nhưng đều nhận kết quả giống nhau anh không nghe máy, đây đã là cuộc gọi thứ năm rồi.
Mạc Nhược Y ngước nhìn cánh cửa quán bar, nơi này cô chưa đến bao giờ, cô rất sợ nhưng lại càng sợ Hoắc Cẩn xảy ra chuyện hơn, sau đó Mạc Nhược Y hạ quyết tâm, mở cánh cửa đi vào bên trong.
Vừa bước vào, tiếng nhạc quá mức lớn khiến cô cảm thấy khó chịu, Mạc Nhược Y đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc nhưng ở đây rất nhiều người, kiếm một người là điều không mấy dễ dàng.
Cô lại móc điện thoại ra gọi cho Hoắc Cẩn thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ, hết cách, đè nén sự sợ hãi bên trong lòng Mạc Nhược Y phải tiến sâu vào bên trong để tìm kiếm anh.
Sau một hồi, luồn lách qua đám người tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
Hoắc Cẩn đang ngồi trong góc, do bên trong không đủ ánh sáng Mạc Nhược Y không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh..
69: Hoắc Cẩn Và Mạc Nhược Y
"Anh Hoắc Cẩn!"
Hoắc Cẩn: "..."
Mạc Nhược Y vội vàng đến bên cạnh Hoắc Cẩn, xung quanh anh đều là trai rượu đã rỗng nằm ngổn ngang trên mặt đất, cô gọi anh thế nào, anh cũng không thèm quan tâm cứ liên tục uống rượu, hết ly này đến ly khác một chút cũng không chú ý đến cô. Nhìn bộ dạng hiện tại của Hoắc Cẩn trong lòng Mạc Nhược Y vừa khó chịu lại tức giận, nhìn người mình yêu đau lòng vì người phụ nữ khác cô làm sao có thể chịu nổi.
"Anh tính hành hạ bản thân đến bao giờ."
Hoắc Cẩn: "...."
Anh vẫn như cũ không trả lời.
Mạc Nhược Y tức giận hùng hổ dựt lấy ly rượu trên tay Hoắc Cẩn.
"Hoắc Cẩn anh không nghe em nói gì sao."
Liếc nhìn bàn tay, ly rượu đã không còn nằm trong tay, Hoắc Cẩn cũng không muốn đôi co với cô, cũng không có ý định lấy lại ly rượu mà trực tiếp cầm lấy chai rượu trên bản ngữa cổ bắt đầu uống.
"Hoắc Cẩn có phải anh điên rồi, không còn muốn sống nữa à?"
Mạc Nhược Y lại dựt lấy trai rượu trên tay Hoắc Cẩn, nếu anh còn uống nữa sợ rằng bao tử của anh sẽ không chịu được mất.
Lúc này, Hoắc Cẩn mới nhìn đến Mạc Nhược Y đang tức giận, không cũng không quan tâm cô có cảm xúc gì chỉ nhàn nhạt nói:
"Đưa cho anh."
Mạc Nhược Y kiên quyết nói "không".
Đưa cho anh để anh không muốn sống nữa sao.
Lại nhìn đến vẻ mặt kiên quyết kia của cô, Hoắc Cẩn hết cách lại muốn kêu thêm rượu, Mạc Nhược Y liền lên tiếng ngăn cản, cô đặt rượu trên tay xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của anh.
"Anh đừng tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa, chị ấy không yêu anh nhưng anh vẫn còn em, em sẽ không rời bỏ anh.”
Hoắc Cẩn gạt bàn tay của Mạc Nhược Y ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô mà nói với giọng chắc chắn.
“Anh chỉ cần cô ấy.”
Câu nói này của anh khiến trái tim Mạc Nhược Y như rơi xuống vực, lời nói của Hoắc Cẩn cứ quanh quẩn trong đầu cô, hai tai cô bị ù đi, hai mắt cô trợn lớn, môi khẽ mấp máy như không thể tin nỗi điều mình vừa nghe lại chính từ miêng anh nói ra.
“Chẳng lẽ trong tim anh chưa bao giờ có em sao?” Hai mắt Mạc Nhược Y đỏ hoe.
“Chẳng lẽ những điều em làm cho anh trước giờ cũng không đủ để có được tình yêu của anh sao?” Hai hàng lệ ẩm nóng của cô rơi xuống má.
“Tình yêu của em dành cho anh còn nhiều hơn so với tình cảm chị ấy dành cho anh. Tại sao trong tim anh chỉ có chị ấy còn em ở bên cạnh anh lâu như vậy đến một chỗ trong tim anh em cũng không có? Tại sao chứ?.”
Vẻ mặt đau thương của anh, Mạc Nhược Y không thể tiếp tục kiềm chế được liền ôm chầm lấy Hoắc Cẩn nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng.
“Hoắc Cẩn em thật sự rất yêu anh.”
Những lời Mạc Nhược Y nói ra, cũng chỉ có một mình cô ngồi độc thoại, anh vốn không nghe thấy, cũng không trả lời cô, Hoắc Cận vẫn nằm yên trên ghế, hai mắt nhắm nghiền miệng không ngừng gọi Tần Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt…. Tiểu Nguyệt…”
Cơ thể Mạc Nhược Y bất giác bất động, bàn tay ôm anh cũng buông lỏng, khi nghe được những lời vừa thốt ra của Hoắc Cẩn, giọng nói tràn đầy tức giận.
“Chị Tần Nguyệt thì có cái gì tốt làm cho anh ra nông nỗi này anh vẫn còn yêu chị ấy, chị ấy cũng chưa từng đặt anh ở trong mắt, trái tim của chị ấy cũng đã có người khác, Hoắc Cẩn anh cần gì phải tự làm khổ bản thân mình vì một người không yêu anh chứ. Anh mau tỉnh táo lại đi.”
Dù Mạc Nhược Y có nói khan cả cổ, Hoắc Cẩn vẫn như cũ bàn tay anh lại nắm chặt lấy tay cô luôn miệng gọi tên Tần Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!”
Nắm tay cô lại gọi tên người khác.
Mạc Nhược Y kéo Hoắc Cẩn ngồi dậy, đối diện với anh khẽ gắt lên:
“Hoắc Cẩn anh mau nhìn cho kỹ đi em không phải chị Tần Nguyệt. Em là Mạc Nhược Y.”
Ánh mắt đã bao phủ màng sương của Hoắc Cẩn lúc này mới khẽ mở nhìn người đối diện, anh nhìn rất lâu sau đó tiến lại gần Mạc Nhược Y khẽ nói.
“Tiểu Nguyệt! Anh yêu em.” Nói xong liền hôn lên môi của cô.
Mạc Nhược Y còn tưởng anh đã nhận ra cô còn chưa kịp lên tiếng bất ngờ bị nụ hôn của Hoắc Cận xâm chiếm bên tai Mạc Nhược Y vẫn còn vang vọng câu nói “Tiểu Nguyệt, anh yêu em”. Vậy mà, Hoắc Cẩn lại xem cô là Tần Nguyệt, trái tim của cô như bị ai đó bóp ngẹt không thể thở nổi, bàn tay Mạc Nhược Y đặt trên lồ ng ngực Hoắc Cẩn dùng hết sức đẩy anh ra, nhưng dù cô có đẩy thế nào bàn tay của anh lại siết chặt cô hơn.
Nụ hôn của anh mang theo sự nhẹ nhàng, ấm áp, hơi thở của anh cứ quanh quẩn bên chóp mũi của cô nhưng Mạc Nhược Y không thể nào đắm chìm vào trong nụ hôn này được bởi vì nụ hôn này vốn không phải dành cho cô.
Qua một lúc, Hoắc Cẩn cũng buông đôi môi Mạc Nhược Y ra, sau đó liến ôm chặt lấy cô nói khẽ nhưng cô lại nghe vô cùng rõ:
“Tiểu Nguyệt! Đừng đi.”