Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 41: Chương 41: Có Hứng Thú, Không Buông Tay




CHƯƠNG 41: CÓ HỨNG THÚ, KHÔNG BUÔNG TAY

Editor: Luna Huang

Ánh mắt của Hách Liên Giác từ từ tan rả, nhưng khóe miệng lại hơi cong len, một ụ cười sáng lạn lọt vào trong mắt của mọi người.

Thanh Chỉ Diên cũng có chút ngẩn người, đây là tình huống gì? Đau đến thành cái dáng vẻ kia rồi, nam nhân này lại còn lại còn có thể cười được?

Là nàng hoa mắt sao? Nàng vội vàng chớp chớp hai mắt của mình.

Hoa mắt, nàng là thật nhìn thấy nụ cười kia. Nam nhân này thật là cái quái thai a, tuy rằng đã cho hắn dùng gây tê tán, nhưng cũng sẽđau. Nam nhân này, thật có thể chịu được a.

Bĩu môi, Thanh Chỉ Diên liên tiếp ấn thêm vài cái. Thẳng đến khi vết thương hợp lại, lúc này mới bắt đầu khử trùng vết thương cho hắn, một lần nữa bôi thuốc, băng bó.

Làm xong hết thảy, Thanh Chỉ Diên thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận khăn từ trong tay của Thủy Vân lau mặt, uốn éo thắt lưng. “Nếu như tối nay có thể hạ sốt, vậy hẳn là không sao.”

Cung Yến Luật vừa nghe lời này, đại hỉ, liên tục không ngừng nói cảm tạ, “Ngũ tiểu thư, đa tạ ngươi a.”

“Không cần cảm tạ ta, cho ta thù lao làđược rồi.” Vẻ mặt thành thật Thanh Chỉ Diên nhìn Cung Yến Luật.

Cung Yến Luật vội vàng gật đầu vội vàng gật đầu, “Nhất định, nhất định, không biết ngũ tiểu thư ngươi nghĩ muốn dùng cái gì?”

“Ta muốn cùng hắn giải trừ hôn ước.” Chỉ vào Hách Liên Giác, từng chữ từng chữ một Thanh Chỉ Diên nói.

Cung Yến Luật kinh hãi, “Ngươi, ngũ tiểu thư, ngươi nói thật sao?”

“Đương nhiên, ta chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày, không muốn cuộc sống mỗi ngày của mình đều máu me như vậy a.”

Nghe ra được hàm ý trong lời của Thanh Chỉ Diên, Cung Yến Luật cười khổ một tiếng, “Ta không dám cam đoan mình có thể làm được, ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng.”

Hắn nơi nào có bản lĩnh nghĩ cách chuyện của Hách Liên Giác a, muốn thuyết phục hắn cải biến chủý, vậy thì so với lên trời còn khó hơn nha.

Thanh Chỉ Diên xoay người, hướng phía nội thất bước. “Ta nghĩ ngươi mới có thể làm được.”

Cung Yến Luật nhìn về phía Hách Liên Giác hôn mê, liên tục cười khổ, “Giác, ngươi gia hỏa này a. . .”

Toàn bộ buổi tối, Cung Yến Luật đều đang chiếu cố Hách Liên Giác. Thẳng đến sắc trời sắp sáng, Hách Liên Giác mới hạ sốt. Cung Yến Luật không khỏi âm thầm tán thán Thanh Chỉ Diên, cảm thấy y thuật của nàng thật là thật lợi hại.

“Nước. . .” Hách Liên Giác mơ mơ màng màng hô.

Cung Yến Luật từ trong suy nghĩ của mình hoàn hồn, nhìn hắn một cái, mới rót nước cho hắn, đỡ hắn lên, giúp hắn uống nước. “Giác, ngươi thế nào? Có khỏe không?”

Hách Liên Giác híp mắt một cái, cảm thấy vẫn còn đau nhức y như bịđốt vậy, loại đau này thật sự là khó có thể chịu được, đau đến nỗi hắn muốn hôn mê luôn.

Có thể lúc này, hắn lại vô cùng thanh tỉnh. Cắn răng, hắn lắc đầu, “Ta. . . Ta không sao.”

“Còn không sao, thương nặng như vậy. Chết tiệt, đây rốt cuộc muốn thế nào, lẽ nào ngươi nhất định phải chết mới bỏ qua sao?”

“Câm miệng.” Hách Liên Giác gắt gao trừng mắt Cung Yến Luật, cắt đứt lời của hắn. “Ngươi quả nhiên là cái gì cũng dám nói?”

Mặt của Cung Yến Luật giận dữ, gắt gao cắn môi, cũng không nói tiếp thêm nữa.

“Phân phó người đưa ta trở vềđi.” Hách Liên Giác nhẹ giọng nói, nơi này không nên ở lâu, hắn không thể muốn ở lại chỗ này. Nếu như tin tức hắn ở chỗ này truyền ra ngoài, vậy thì phiền phức lớn.

“Thương thế của ngươi?” Cung Yến Luật có chút bận tâm, thương thế hắn thật sự là quá nặng.

“Ta không sao, có thuốc của nàng, ta không chết được.” Thở hổn hển nói xong những lời này, khí tức của Hách Liên Giác bắt đầu bất ổn.

“Được rồi, được rồi, ta đưa người trở về làđược rồi, chỉ bất quá. . .” Cung Yến Luật ngẩng đầu nhìn vào bên trong nội thất, cái này muốn hắn nói như thế nào đây.

Hắn thế nào liền xui xẻo như vậy, thế nào chuyện xui xẻo đều phải tìm đến hắn?

Không may a.

“Nói!” Hách Liên Giác ngoan cố hộc ra một chữ. Hắn cũng thật tò mò, tên tiểu nha đầu kia lại cho hắn nan đề gì?

“Cái kia, cái kia ngũ tiểu thư nói, thù lao cứu ngươi chính là muốn cùng ngươi giải trừ hôn ước.” Cung Yến Luật nói một hơi. Ngược lại đưa một đao vào đầu, sớm muộn gì cũng là một đao, sớm chết sớm siêu sinh a.

Hách Liên Giác hé mắt, giải trừ hôn ước? Nữ nhân kia quả thật là không muốn gả cho hắn, chỉ bất quá, đây cũng không phải là do bọn họ có thể tựđịnh đoạt.

Chính hắn cũng biết, bên người của hắn, Thanh Chỉ Diên sẽ gặp nguy hiểm, sinh mệnh vô pháp nắm giữở trong tay của mình. Hắn có thể làm cái gì, đây là hoàng thượng ban hôn, không ai có thể cải biến quyết định của hoàng thượng.

Hắn cũng không thể!

Hơn nữa, hắn cũng không muốn buông tay, đối với người nữ nhân này, hắn đãđểý.

Vô cùng hiểu rõ cá tính của Hách Liên Giác Cung Yến Luật vừa nhìn ánh mắt kia hắn liền bất đắc dĩ lắc đầu, nam nhân này, chỉ cần là hắn xác định thì chuyện đó sẽ không thể thay đổi.

Xem ra, thù lao này hắn là vô pháp thực hiện giúp Thanh Chỉ Diên rồi.

“Đưa ta trở vềđi.” Hách Liên Giác lần nữa nói.

Cung Yến Luật gật đầu, khom lưng cõng Hách Liên Giác lên, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng, lặng lẽ rời khỏi thái sư phủ.

Lúc Thanh Chỉ Diên tỉnh, Cung Yến Luật bọn họ cũng sớm đã rời đi. Nghe Thủy Duyệt nói xong, nàng không có chút thần tình đặc biệt nào, coi như cũng sớm đãđoán được sẽ phát sinh chuyện này.

Thủy Duyệt không giải thích được, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, ngươi thế nào một chút cũng không lo lắng? Ta thấy tiểu Hầu gia căn bản là vô pháp thuyết phục Ninh vương.”

Thanh Chỉ Diên nhìn Thủy Duyệt đang ở phía sau chải tóc cho mình trong gương, “Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta sẽ trông cậy vào tiểu hầu gia kia sao?”

Thủy Duyệt khinh di một tiếng, “Tiểu thư, chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi ngày hôm qua còn nói muốn giải trừ hôn ước để làm thù lao mà. Tiểu thư, lẽ nào ngươi là cốýđùa giỡn tiểu Hầu gia kia?”

Thanh Chỉ Diên đạm đạm nhất tiếu, “Hôn sự này hoàng thượng ban, căn bản cũng không có thể cứu vãn. Hơn nữa, so với hoàng cung, ta tự nhiên là muốn đến Ninh vương phủ rồi. Cho nên ta cùng tiểu Hầu gia nói như vậy, là muốn mượn miệng của tiểu Hầu gia tát vào mồm Ninh vương thôi. Ta không muốn gả, hắn cũng không muốn thú. Đã như vậy, chúng ta chỉ cần không tìm phiền phức cho nhau, sống chung ở chung hòa thuận vẫn được, không phải sao?”

“A, nguyên lai tiểu thư ngươi là dựđịnh như thế này a.” Thủy Duyệt nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, tâm tư của tiểu thư ngươi thay đổi nhanh thật, ai có thể dựđoán được nha.

“Chỉ cần hắn không gây phiền toái cho ta, ta tự nhiên cũng sẽ không tìm phiền toái cho hắn.” Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, hy vọng Hách Liên Giác kia không phải đứa ngốc, không nên tự tìm mất mặt làđược.

Sau đó mấy ngày, hết thảy đều yên tĩnh. Thanh Chỉ Diên cũng an tâm ở lại viện tử của mình qua mùa đông, chuyện gì cùng đều không đi, mừng rỡ tiêu dao.

(Luna: Không hiểu ý của tác giả lắm, bảo đến xuân rồi bây giờ lại nói là mùa đông @@)

—— đề lời nói bên ngoài ——

Một toàn miếu, hủy cuộc hôn nhân này, vậy, ngươi đây là muốn ta làm chuyện thiếu đạo đức nha.

Mỗ tiểu Hầu gia không vui.

Còn không có thành thân ni, tính thế nào thiếu đạo đức ni?

Hơn nữa, đây chính là ngươi nói cấp cho thù lao.

Thế nào, ngươi nam nhân này muốn nói không giữ lời?

Mỗ nữ mị hí mắt, cả người toả ra cái này lãnh ý.

Ô ô, vì sao không may luôn là ta?

Mỗ tiểu Hầu gia ủy khuất không ngớt kêu khóc.

Không may a!

Chú: Thân môn ở lâu nói a, bả cái nhìn của các ngươi, còn có các ngươi về bài này nghĩ cách nói hết ra nha. Còn có cất dấu, hắc hắc. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.