Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 23: Chương 23: Tại Sao Ngươi Lại Đến?




CHƯƠNG 23: TẠI SAO NGƯƠI LẠI ĐẾN?

Editor: Luna Huang

Thanh Chỉ Linh hoảng sợ nhìn người đang giương miệng cười trước mắt, tuy rằng Thanh Chỉ Diên cười rực rỡ như vậy, lại có thể nhìn thấy nàng, giống như sứ giảđịa ngục, kinh khủng như vậy. “Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?”

Thanh Chỉ Diên giữ cằm của nàng lại, nhãn thần từ từ băng lãnh, “Sau này tốt nhất không nên trở lại trêu chọc ta, bằng không, kết quả của ngươi sẽ càng thương cảm.”

“Ngươi. . . Ngươi uy hiếp ta? Chúng tỏ chính là ngươi hãm hại ta, là ngươi hãm hại ta, ngươi tiện nhân này!”

Lời nói của Thanh Chỉ Diên, trong nháy mắt khiến Thanh Chỉ Linh nghĩ lại tới chuyện xảy ra đêm qua. Cảđời của nàng cứ như vậy mà bị hủy, nàng không cam lòng, nàng không phục.

Thanh Chỉ Diên khinh thường hừ một tiếng, “Ta là uy hiếp ngươi, thì như thế nào? Sự tình là ngươi chọn trước, vậy ngươi phải có chuẩn bị tâm lý gánh chịu hết thảy chứ. Có lẽ nói, ngươi đối với người nam nhân kia không hài lòng? Để ngẫm lại xem a, có người nói gần đây phụ cận kinh thành có không ít giặc cỏ, cho ngươi đi làm một áp trại phu nhân cũng không sai a.”

“Cái gì?” Thanh Chỉ Linh điên rồi. Vô pháp ức chế kinh khủng từđáy lòng, Thanh Chỉ Diên trước mắt không phải là con cừu con mà nàng biết, nàng căn bản là một ác ma, ác ma.

Gào thét, Thanh Chỉ Linh liền đẩy Thanh Chỉ Diên ra, cướp đường mà chạy.

Thanh Chỉ Diên đứng vững vàng thân thể, không thèm đểý phủi ống tay áo bị Thanh Chỉ Linh làm dơ. Ngẩng đầu nhìn Thanh Chỉ Linh cướp đường mà chạy, còn vươn tay giơ giơ, “Tứ tỷ tỷ, lúc rảnh rỗi sang đây ngồi chút nhé, ta không ngại tìm vài người bồi người đâu.”

Thanh Chỉ Linh đâu còn dám quay đầu lại, ngay cả mình nha đầu thiếp thân cũng bất chấp, bản thân chạy trối chết.

“Hắc hắc!” Hai cái tay của Thủy Duyệt giao lại, tà tà cười nha đầu ngốc chưa gìđã bị hù dọa. “Lại dám giúp đỡ tứ tiểu thư không biết xấu hổ kia để khi dễ tiểu thư của chúng ta, ta thấy các ngươi là chán sống rồi.” Nói vừa xong, nàng nhấc chân liền đạp tới.

Chỉ nghe thấy bang bang vài tiếng, hai nha đầu, hai bà tử, giống như sao băng trực tiếp bay ra ngoài viện môn, “A. . .” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng toàn bộ thái sư phủ.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người trong thái sư phủđều biết, tảo bả tinh ngũ tiểu thư tựa hồđổi tính, không hề nén giận, học được cách phản kháng.

Thanh Chỉ Diên cũng không phải lưu ý những thứ này, ngược lại đối với nàng mà nói, thái sư phủ này bất quá là một nơi tạm cư. Chỉ cần nàng báo đáp thái sư xong, nàng liền có thể rời khỏi nơi này.

Mà sau khi Thanh Chỉ Linh từ viện của Thanh Chỉ Diên trở về, trực tiếp khóc lóc chạy đi tìm nhị phu nhân. Khi nàng đến viện của nhị phu nhân, lúc xông vào chính sảnh, ngạc nhiên phát hiện nhị phu nhân đang cùng một người nam nhân ẩu đả. Nhìn kỹ, phát hiện người nọ lại là phụ thân của nàng Thanh Văn hải.

“Cha!” Thanh Chỉ Linh thút tha thút thít hô một tiếng.

Thanh Văn hải liền đẩy nhị phu nhân ra, tức giận trừng mắt nhìn Thanh Chỉ Linh, nhấc chân đạp tới.

Thanh Chỉ Linh bị dọa gần chết, vội vàng chạy tới núp phía sau nhị phu nhân, “Ôô. . . Nương, cha muốn giết ta, muốn giết ta.”

Lúc này nhị phu nhân, búi tóc nghiêng lệch, y phục trên người đều bị xé rách, trên mặt còn có dấu năm ngón tay hồng hồng, nói có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

Nàng nộ mi trừng mắt nhìn Thanh Văn hải, mắng to: “Ngươi, ngươi đồ mất mặt xấu hổ. Nếu như không phải ngươi không có bản lãnh. Nữ nhi làm sao có thể sẽ bị người khi dễ?”

Tình huống của Thanh Văn hải lúc này cũng không tốt hơn là bao, trên mặt có vài vết trảo, một chiếc giày không cánh mà bay. Bị nhị phu nhân dùng một ngón tay chỉ như vậy, cả người hắn đều là lửa giận.

Cuộc đời tức giận nhất là bị người nói là kẻ vô dụng, đúng, hắn là vô dụng, văn không thành võ không thành, kinh thương cũng không phải tốt. Qua nhiều năm như vậy, hắn buôn bán cũng không kiếm được bao nhiêu.

Nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho thê tử của chính mình nhục mạ mình như vậy, đường đường là một người nam nhân, bị một nữ nhân chỉ vào mũi mắng, vậy thì làm sao được?

Lập tức hắn liền vung tay đánh tới, “Tiện nhân, chính ngươi dạy dỗ nữ nhi, đi ra ngoài bại hoại nề nếp gia phong, ngươi lại còn dám che chở, còn dám tìm phiền phức cho gia?”

Nhị phu nhân bịđánh, gào một tiếng noió, cả người liền hướng phía Thanh Văn hải nhào đến. “Ngươi cái người đán chết này, chính ngươi không có bản lĩnh bảo vệ thê nhi, hiện nay thê nhi chịu nhục, ngươi lại còn dám tìm phiền phức cho chúng ta” Ngày hôm nay ta, ta liền liều mạng với ngươi, liều mạng.”

Thanh Văn hải tức giận trừng mắt nhìn nhị phu nhân, liền đẩy nàng ra. Trong lòng đè nén, thực sự không muốn ở chỗ này cùng nàng dây dưa, “Ngươi tiện nhân này, ngươi tự giải quyết cho tốt, một tháng sau, đem thứ bại hoại nề nếp gia phong vô liêm sỉ này gả ra ngoài cho ta.”

Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Thanh Văn hải xoay người sải bước chạy ra ngoài.

“Oa!” Thanh Chỉ Linh khóc lớn lên, “Nương, ta không gả, ta không gả. . .”

Nhị phu nhân đau lòng ôm lấy Thanh Chỉ Linh, kéo vào trong lòng, “Nha đầu ngốc, đừng khóc, đừng khóc. Nương nhất định sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất, coi như là gả chồng, nương cũng nhất định phải để cho nhất định phải để cho ngươi phong phong quang quang gả ra ngoài.”

“Nương, ta không muốn gả. . .” Thanh Chỉ Linh gào thét, muốn nàng gả cho cái phế vật, nàng tình nguyện đi tìm chết.

Nhị phu nhân làm sao cam lòng? Chỉ bất quá, chuyện này dư luận xôn xao, Thanh Chỉ Linh không gả cũng nhất định phải gả.

Chỉ bất quá, gả thế nào, gả thế nào, vẫn là do nàng định đoạt. Thái sư cũng không muốn nhìn đến tử tôn của mình bịủy khuất.

“Linh nhi, nương nhất định sẽ không để ngươi chịu ủy khuất. Tiểu tiện nhân kia, nương nhất định sẽ nhất định sẽ thiên đao vạn quả, cho ngươi hết giận.” Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, ánh mắt thâm độc khiến cho người khác nhìn thấy đã rùng mình.

Tối hôm đó, bởi vì buổi chiều ngủ trễ, Thanh Chỉ Diên cũng dậy trễ.

Lúc thức dậy đều đã là giờ Tuất ( hơn tám giờ) rồi, Thủy Duyệt sớm đã chuẩn bị xong một ít thức ăn nhẹ bày ở trên bàn nhỏ.

Thủy Duyệt cùng Thủy Vân dọn bàn, ba người cùng nhau ăn, vừa ăn, vừa trò chuyện, rất náo nhiệt.

Mới uống vài hớp cháo, Thanh Chỉ Diên liền quay đầu nhìn về phía nhìn về phía, khóe miệng keo lên một cái, người kia trái lại rất thú vị, chẳng lẽ là muốn cùng kết giao tình?

“Vào đi.” Nàng nhàn nhạt lên tiếng.

Thủy Duyệt vừa nghe liền tức giận, nàng ba một tiếng đứng bất dậy, trợn mắt trừng mắt nhìn trừng mắt nhìn, “Cái người không muốn gặp người kia lại đến rồi?”

“Hừ!” Kèm theo một tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo thân ảnh của từ trước cửa sổ tiến đến.

“Ngươi lại tới làm cái gì?” Thanh Chỉ Diên ý bảo Thủy Duyệt ngồi xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua.

“Nhìn ngươi.” Vô Ngôn nhàn nhạt lên tiếng trả lời, ngồi xuống đối diện Thanh Chỉ Diên, đem một cái giỏ trong tay đến.

Thanh Chỉ Diên kinh ngạc liếc mắt nhìn Vô Ngôn, giỏ trong tay để lộ miếng tơ hắc sắc, “Dưa gang? Lúc này tại sao có thể có thứ trái cây này?”

Thủy Duyệt cùng Thủy Vân cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Vô Ngôn thật là trâu nha, băng thiên tuyết địa cư nhiên có thể mang thứ trái cây này đến đây?

Vô Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm Thanh Chỉ Diên trước mặt cháo bát bảo cùng mấy món ăn sáng, tuy rằng rất thanh đạm, nhưng lại vô cùng ngon miệng.

“Ta đói bụng.” Vô Ngôn nghiêm trang nói.

(Luna: chuẩn vào ăn ké luôn.)

—— đề lời nói bên ngoài ——

Mỗ nhị phu nhân vừa nhìn nhà mình phu quân liền cắn răng nghiến lợi, nàng đây là vẫn xui xẻo a, nào liền than với cái người không bản lĩnh này?

Đồng nhất cái cha mẹ sanh, sao lại có khác biệt lớn như vậy chứ?

Mỗ nữ cười nhạt không ngớt, không phải người một nhà không tiến một nhà môn, ngươi a, liền nhận đi!

Chú: Ai u, Vô Ngôn lại tới lâu, thật là kết giao tình sao? Hắc hắc. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.