Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 17: Đàm lạc y, lâu quá không gặp...




Chương 17: Đàm Lạc Y, lâu quá không gặp...

Từ ngày Đàm Lạc Y xuống phòng thiết kế làm việc chung với mọi người thì cuộc sống nơi công sở của cô lại càng thú vị, mọi người không phải vì cô là bạn gái của chủ tịch mà đối sử tốt với cô. \( Tất nhiên cũng có ngoại lệ\)

“ Y Y, đến phòng thiết kế làm việc được một tuần rồi mà cậu vẫn đi nhầm ư??” Vân Thường nhìn thấy Đàm Lạc Y đến muộn 5 phút liền đoán ra được cô lại đi nhầm tầng

“ Thật xin lỗi, làm việc ở phòng cũ lâu quá nên tớ cứ bị quên mà” Đàm Lạc Y nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc của mình, không quên đưa cho Vân Thường một ly cà phê tạ lỗi

“ Dù sao cũng đâu phải tớ phát lương cho cậu” Vân Thường nhận lấy ly cà phê từ Đàm Lạc Y tinh nghịch lè lưỡi

“ Haha, đừng nói như vậy chứ” Đàm Lạc Y cười trừ

“ Hôm nay trợ lý thiết kế mới tuyển sẽ đến đây cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Đàm, có tiếng ở thành phố F. Mọi người nhớ thân thiện với cô ấy một chút” Trưởng phòng thiết kế vừa thông báo Đàm Lạc Y nghe được liền cảm thấy không tự nhiên

“ Y Y, cậu xem, cái cô trợ lý mới kia ỷ mình là tiểu thư gì gì đó liền lên mặt, xin xỏ nghỉ ngơi một tuần trước khi đi làm... Cô ta hành xử như thế đã bị mất điểm” Vân Thường đi lại huých tay Đàm Lạc Y nói nhỏ

“ Chịu thôi, cứ tỏ ra thân thiện vậy” Đàm Lạc Y thở dài nhún vai

Giờ ăn trưa Đàm Lạc Y vẫn cùng ngồi ăn trưa với Ngạo Dực Bằng như mọi ngày, gấp lòng đỏ trứng gà bỏ vào chén cơm Ngạo Dực Bằng cô thở dài

“ Ai ya đại tiểu thư à, cậu sao vậy??” Ngạo Dực Bằng lên tiếng hỏi cô

“ Em gái cùng cha khác mẹ của tớ hôm nay sẽ đến nhận việc ở đây” Đàm Lạc Y bỏ đũa xuống bàn, gương mặt ủ rũ nói

“ Thì sao?” Ngạo Dực Bằng hỏi

“ Cậu có biết cô ta rất ghét mình và mình cũng như thế không? Lúc nhỏ cô ta ỷ mọi người trong nhà luôn yêu thương cô ta mà luôn bắt nạt tớ” Đàm Lạc Y vò đầu

“ Y Y của tớ lúc nhỏ bị người ta ức hiếp sao??? Không thể tin được” Ngạo Dực Bằng gương mặt bất ngờ đưa ngón cái lên

“ Cậu nghĩ tớ là đầu gấu sao??” Đàm Lạc Y ngẩn đầu liếc xéo Ngạo Dực Bằng

“ Tớ đùa thôi, đùa thôi mà... Nhưng mà không phải Lục Nghị Nhất có quyền nhất hay sao, sao cậu không nói với anh ta cho cái cô em cùng cha khác mẹ gì đó của cậu làm ở bộ phận khác?” Ngạo Dực Bằng chống cằm nhìn cô

“ Tớ không muốn làm như vậy, mọi người sẽ nghĩ tớ chẳng ra làm sao” Đàm Lạc Y cầm lại đũa, nhưng vẫn không gấp thức ăn

“ Y Y, tớ có thể ngồi đây với cậu không?” Vân Thường ra nhà ăn trễ nhìn tới nhìn lui không có chỗ ngồi liền phát hiện chỗ Đàm Lạc Y ngồi vẫn còn chỗ trống, cô liền mạo phạm đi đến

“ Được chứ Thường Thường, ngồi đi” Đàm Lạc Y nhích vào bên trong chừa ghế cho Vân Thường

“ Tớ loay hoay nãy giờ không tìm được chỗ ngồi nên mới đến đây, làm phiền nhé” Vân Thường ngại ngùng nói

“ Không sao, mà sao hôm nay cậu xuống nhà ăn trễ vậy?” Đàm Lạc Y hỏi

“ Trưởng phòng bắt tớ dọn một bàn làm việc trống đối diện với cậu cho người mới” Vân Thường than oán

“ Gì cơ? Tại sao lại là đối diện với tớ?” Đàm Lạc Y lại bỏ đũa xuống bàn

“ Trưởng phòng bảo, người mới sẽ là trợ lý của cậu” Vân Thường khó hiểu nhìn biểu cảm của Đàm Lạc Y

“ Tớ phải đi tìm trưởng phòng, giờ anh ta ở đâu?” Đàm Lạc Y đứng dậy, vội vã

“ Chắc đang ở tiệm cà phê đối diện công ty?” Vân Thường nói.

“ Ăn xong dọn giúp tớ nhé, đi đây” để lại câu nói Đàm Lạc Y chạy đi

“ Cô ấy làm sao vậy chứ??” Vân Thường khó hiểu hỏi Ngạo Dực Bằng đang ngồi đối diện

“ Y Y không thích có trợ lý” Ngạo Dực Bằng nói rồi tiếp tục ăn cơm

“ Um... Ngạo tổng, tôi ngồi ở đây anh không thấy phiền chứ?” Vân Thường nhỏ giọng hỏi

“ Tôi không giống Lục tổng lạnh lùng của các cô đâu, cứ tự nhiên, không phiền” Ngạo Dực Bằng thoải mái nói, còn nở một nụ cười tươi rói khoe chiếc răng khểnh làm cho Vân Thường ngơ ngác một hồi.

Người ta có câu: “ Giây phút mà bạn nhìn thấy đối phương toả ánh sáng, đó là giây phút bạn bị đối phương cướp mất trái tim”

Vân Thường chính là đã bị Ngạo Dực Bằng cướp mất trái tim nhỏ bé của cô rồi...

Giờ ăn trưa kết thúc, Vân Thường quay trở lại phòng làm việc đã thấy Đàm Lạc Y nằm dài trên bàn, cô đến hỏi

“ Y Y, làm sao vậy?”

“ Thường Thường, cậu nói xem tớ phải làm sao đây? Tớ không thích có thêm trợ lý” Đàm Lạc Y mếu máo

“ Cậu đi thương lượng với trưởng phòng thất bại rồi sao?” Vân Thường vỗ vai an ủi cô

“ Lúc đến quán cà phê, tớ đứng ngoài nhìn thấy trưởng phòng đang ngồi cùng cô ta rồi, cậu nói xem, còn cơ hội để nói sao?” Đàm Lạc Y hỏi lại

“ Không sao không sao, tớ sẽ giúp cậu cùng đối phó với cô ta” Vân Thường vuốt đầu Đàm Lạc Y

“ Được, nếu đã né tránh không được thì chúng ta cùng đối mặt” Đàm Lạc Y ngồi thẳng người dậy, gương mặt tràn đầy quyết tâm

“ Phải như thế chứ...” Vân Thường cười cười móc trong túi xách ra một cây kẹo mút đưa cho cô

“ Mọi người tập trung” Giọng vị trưởng phòng vang lên làm cho cuộc đùa giỡn của Đàm Lạc Y và Vân Thường dừng lại

“ Giới thiệu với mọi người, cô ấy là Đàm Lưu Ly, từ giờ sẽ là trợ lý thiết kế mới ở bôb phânn thiết kế của chúng ta”

“ Xin chào mọi người, tôi là Đàm Lưu Ly, là sinh viên vừa tốt nghiệp của học viện thiết kế trung ương, vẫn chưa có kinb nghiệp nhiều, mong mọi người chiếu cố” Đàm Lưu Ly thuần thục giới thiệu bản thân mình bằng một nụ cười xinh đẹp, nhưng trong mắt Đàm Lạc Y nó thật giả tạo

“ Đây là bàn làm việc của cô, từ nay cô sẽ là trợ lý của nhà thiết kế chính Lục thị” Trưởng phòng dẫn Đàm Lưu Ly đến trước bàn làm việc đối diện với bàn làm việc của Đàm Lạc Y

“ Xin chào, tôi sẽ là trợ lý của cô từ hôm nay, hg vọng cô chỉ giáo nhiều hơn” Đàm Lưu Ly nhìn Đàm Lạc Y, nụ cười đầy ẩn ý

Đàm Lạc Y gượng cười gật đầu một cái, rồi nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc.

Giờ tan làm như thường lệ, Đàm Lạc Y là người về sau cùng, vì cô muốn đợi Lục Nghị Nhất đến. Mọi người về hết, phòng thiết kế chỉ còn mỗi Đàm Lạc Y và Đàm Lưu Ly, Đàm Lưu Ly xách giỏ đi đến trước mặt Đàm Lạc Y, giọng nói khinh khi “ Đàm Lạc Y, lâu quá không gặp. Không ngờ chị lại là nhà thiết kế chính của Lục thị, bất ngờ thật đấy”

Đàm Lạc Y đang phác hoạ bản thiết kế của mình lê máy tính, nghe Đàm Lưu Ly vừa mở lời đã khinh khi mình như thế cô cũng đáp lại không kém: “ Không ngờ cô lại xin vào Lục thị với công việc trợ lý đấy, Đàm tiểu thư”

“ Cô... E hèm... Tôi không phải đến đây để kiếm chuyện, tôi đến để học hỏi.” Đàm Lưu Ly tuy hóng hách, rất ghét Đàm Lạc Y, nhưng cô ta chưa từng khi rẻ thiết kế của Đàm Lạc Y. Thật sự rất muốn học hỏi kinh nghiệm của Đàm Lạc Y

“ Được, học muội vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời một chút.” Đàm Lạc Y cảm thấy có chút tự hào

“ Tôi nói cho cô biết, đừng được nước lấn tới, tôi không dễ bị ức hiếp đâu” Đàm Lưu Ly ra vẻ cảnh cáo

“ Tôi biết chứ, không phải lúc nhỏ toàn cô ức hiếp tôi hay sao?” Đàm Lạc Y lưu bản thảo, tắt máy tính, cư nhiên nhìn Đàm Lưu Ly

“ Y Y, về nhà thôi” Lục Nghị Nhất từ đâu xuất hiện trước cửa phòng làm việc, dần dần đi đến bên cạnh bàn làm việc của Đàm Lạc Y, không thèm nhìn Đàm Lưu Ly một cái

“ A... Đây là anh chàng mà chị bao nuôi đó sao? Làm cùng công ty sao? Bất ngờ thật” Đàm Lưu Ly nhớ ra Lục Nghị Nhất, lên tiếng nói

“ Đó không phải là chuyện của cô” Đàm Lạc Y thu dọn đồ một chút, Lục Nghị Nhất bên xạnh vừa giúp cô, vừa nói

“ Ban ngày đi làm được mặc vest bảnh bao thế này, vậy mà đêm về lại làm trai bao... Chật chật, chắc ở Lục thị anh chỉ làm nhân viên bảo an thôi nhỉ?” Đàm Lưu Ly cười nửa miệng

“ Đừng mở miệng ra đã nghe mùi như vậy, cô mới uống nước cống à?” Đàm Lạc Y tức giận để lại câu nói rồi kéo Lục Nghị Nhất rời đi.

Ngồi trong xe rồi mà Đàm Lạc Y cô vẫn còn rất tức giận, bạn trai cô đường đường là một chủ tịch đầy uy quyền của Lục thị vậy mà lain bị Đàm Lưu Ly chà đạp, anh cũng không ý kiến.

“ Lục tổng à, khi nãy anh vừa bin người ta khinh thường đấy anh có biết không vậy? Anh còn cười sao?”

“ Y Y, lần đầu anh thấy em xù lông bênh vực cho anh như vậy đấy, cô gái nhỏ này, sao em có thể đáng yêu như thế cơ chứ” Lục Nghị Nhất vương người sang Đàm Lạc Y, nựng yêu cô một cái

“ Cẩn thận nhìn đường đi kìa, anh đang lái xe đấy” Đàm Lạc Y đánh tay anh một cái, nhắc nhở

“ Tuân lệnh bà xã đại nhân” Lục Nghị Nhất đưa tay như quân đội, ngồi thẳng người nói.

“ Đùa gì không biết, anh là người đáng được tôn trọng nhất, là người uy quyền nhất Lục thị, là người mà ai nghe nói đến tên anh cũng phải sợ hãi. Vậy mà lại bị một Đàm Lưu Ly không biết tốt xấu kia khinh thường... Có đáng tức giận không chứ” Đàm Lạc Y cô vẫn còn nhỏ nhen để bụng

“ Một Đàm Lưu Ly nhỏ bé để em đối phó được rồi” Lục Nghị Nhất cười cười nhìn cô thêm một cái rồi lại tập trung lái xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.